Chương 1770: Bằng hữu, tính mạng tương giao (2)
Chương 1770: Bằng hữu, tính mạng tương giao (2)Chương 1770: Bằng hữu, tính mạng tương giao (2)
Khóe mắt Tần Mục giật giâtk, đại đạo mà U Thiên Tôn tinh thông cũng là đại đạo U Đô, để hẳn tới Huyền Đô sẽ áp chế đạo hạnh của hắn rất nhiều. Ở trong Huyền Đô, hẳn sẽ đối mặt với nguy hiểm cực kỳ lớn.
Đây là nguyên nhân Tân Mục đoán Hư Thiên Tôn sẽ không tới Huyền Đô, cũng là lý do U Thiên Tôn không tới Huyền Đô.
- Không thể để cho U Thiên Tôn mạo hiểm được.
Sắc trời Tổ Đình dần tối, Tân Mục lấy lại bình tính, đi đến Thập Vạn Hắc Sơn, thầm nghĩ:
- Nếu hắn tới Huyền Đô, sợ rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Đột nhiên quỷ hỏa lấp lóe phía trước, một chiếc thuyền giấy lơ lửng hiện ra, trôi lững lờ ở phía trước Tân Mục.
Tân Mục dừng bước, chỉ thấy một lão giả xách theo đèn bão trên thuyền, ánh đèn của đèn bão chiếu tới hắn.
Lão giả kia xuống thuyền giấy, neo thuyền lại, ngồi dưới ánh đèn bên cạnh thuyền, yên lặng xếp người giấy ngựa giấy.
Tân Mục bước lên phía trước, đi qua bên cạnh thuyền giấy, làm như không thấy.
- Mục.
Ngón tay của lão giả âm sai rất linh hoạt, một món hàng mã nhanh chóng thành hình trên tay hắn. Hắn thản nhiên nói:
- Bây giờ ngươi đang thiếu người giúp đỡ sao? Điền Thục, Lạc Vô Song, Triết Hoa Lê và Thiên Đao đều bị ta bắt rồi, Thổ Bá đang chiêu đãi bọn họ. Điền Thục la hét muốn rời khỏi, nói là bốn người bọn họ liên thủ cùng ngươi có thể thi triển uy lực của Đao Đạo ba mươi Trọng Thiên, tuy là đánh không lại Thiên Tôn, nhưng mà có thể bảo vệ tính mạng.
Tân Mục dừng bước ở sau thuyền, ánh mắt phức tạp, nói:
- Ta và bọn họ luyện thành kỹ năng chiến đấu kết hợp của Đao Đạo, quả thật đã nắm giữ uy lực rất lớn.
- Tu vi thấp nhất của bọn họ là cảnh giới Trảm Thần Đài, ở trước mặt Thiên Tôn chẳng là cái thá gì. Cho dù là Điền Thục là cường giả Đế Tọa, trước mặt ta bị ánh đèn chiếu một cái cũng phải khoanh tay chịu trói.
Lão giả âm sai không ngẩng đầu, nhìn chằm chằm người giấy đã sắp xếp xong ở trong tay, nói:
- Ngay cả bọn họ ngươi cũng mời, vì sao không mời ta? Coi thường ta sao?
Tân Mục lắc đầu nói:
- Thực lực của ngươi rất mạnh, ta cũng muốn mời ngươi, nhưng mà ngươi tu luyện đại đạo U Đô, không thi triển được bao nhiêu thực lực ở trong Huyền Đô.
- Ngươi mời Khai Hoàng, mời Nguyệt Thiên Tôn, mời Lãng Uyển Thần Vương.
Lão giả âm sai khẽ thổi một hơi, người giấy hàng mã lập tức sống lại, nói:
- Trong chín Thiên Tôn Long Hán, người ta khâm phục nhất là Ngự đại ca, có quan hệ tốt nhất với ta là Nguyệt Thiên Tôn. Nhưng mà ngươi có biết người nào nói chuyện nhiều nhất với ta không?
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Tân Mục bên kia thuyền giấy:
- Là ngươi.
- Ta quen biết Nguyệt Thiên Tôn hơn một trăm vạn năm, nhưng nói chuyện với nàng tổng cộng còn không quá mười câu, lúc nào cũng là nàng nói, ta nghe.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của hắn lộ vẻ tươi cười:
- Nhưng mà mỗi lần gặp ngươi, ta nói rất nhiều. Ngươi biết vì sao không?
Tân Mục xoay người lại.
- Nguyệt Thiên Tôn là nữ nhi, đối mặt với nữ nhi ta nói không nên lời. Ngự Thiên Tôn là đại ca, trong lòng ta kính trọng hắn, chưa bao giờ nói ra. Những Thiên Tôn khác ta không thèm để ý.
Lão già âm sai đứng dậy:
- Chỉ có ngươi khác biệt. Ta coi ngươi là bằng hữu, là đạo hữu có thể giao phó tính mạng! Ngươi không có bất kỳ liên quan gì với Ngự Thiên Tôn, nhưng nguyện liều mạng vì hắn, vì hắn đắc tội với Hạo Thiên Tôn, đắc tội với Nguyên Mẫu, đắc tội với Thiên Đế, đắc tội với Thiên Đình!
- Từ đó trở đi, chỉ vì một câu nói của ngươi, ta có thể chờ ngươi trăm vạn năm ở trong U Đô, chỉ vì chờ ngươi trở lại phục sinh Ngự Thiên Tôn! Mà ngươi đã làm được!
- Hiện tại cũng chỉ cân ngươi nói một câu, ta lập tức có thể xông pha tới Huyền Đô với ngươi!
Tần Mục nhìn hắn, sau một lúc lâu, bật cười nói:
- Đã từng có người nói với ta, U Thiên Tôn quá đơn thuần. Nếu như không phải hắn ở U Đô, không tham gia vào trận đại chiến thế giới thì có lẽ hắn không sống được đến bây giờ. U, ngươi quyết định rời khỏi U Đô thì chẳng khác nào đặt bản thân vào nguy hiểm, nguy hiểm đến tính mạng.
Trước đây, mỗi một lần U Thiên Tôn ra tay đều có U Đô hẫu thuận, có tiến có lui. Giống như trận chiến Dao Trì Thiên Đình bảo vệ Tân Mục, U Thiên Tôn rảo bước trong U Đô. Giống như trận chiến rừng đào. với Hiểu Thiên Tôn, U Thiên Tôn cũng có thể vào U Đô bất cứ lúc nào. Nhưng nếu U Thiên Tôn tới Huyền Đô, vậy thì hắn sẽ không thể né tránh đòn tấn công của kẻ thù, kịp thời quay trở về U Đô, nếu như vậy thì lại càng nguy hiểm với hắn.
U Thiên Tôn bình tĩnh nhìn hắn, nói:
- Nhưng sau khi Hiểu Thiên Tôn bị trục xuất, ta đã bắt đầu can thiệp vào thế sự, trong Nguyên Giới cũng có lãnh địa của ta.
Hắn đang nói đến việc hắn phóng thích Tà Vô Kỳ và Minh Nhai, nhờ hắn mà Tà Vô Kỳ và Minh Nhai mới có thể dừng chân ở Nguyên Giới.
Từ đó trở đi, U Thiên Tôn bắt đầu dấn thân vào tranh đấu, không thể chỉ lo cho bản thân.
Tần Mục im lặng một lúc, biết nỗi lòng hắn, nói:
- Thổ Bá sẽ không để cho ngươi hành động, hắn sẽ không để cho ngươi đặt mình vào nguy hiểm. Lý tưởng của Thổ Bá là thoát khỏi thân phận Thổ Bá, hắn cần một người công bằng chính trực tới thay thế vị trí của hắn. Ngươi là người mà hắn chọn, cũng là Thổ Bá tiếp theo trong suy nghĩ của hắn.