Chương 1789: Xóa bỏ hiềm khích lúc trước (2)
Chương 1789: Xóa bỏ hiềm khích lúc trước (2)Chương 1789: Xóa bỏ hiềm khích lúc trước (2)
Đế Thanh hừ một tiếng, né tránh hắn, thản nhiên nói:
- Huyền Đô ta binh hùng tướng mạnh, lại có Thiên Đạo bảo vệ, Thiên Đạo hình thành chí bảo bảo vệ thân thành, không cần các ngươi trợ trận. Bốn năm người che mặt các ngươi không dám dùng mặt thật gặp người, không cân biết là nam hay nữ, ba hay bốn người, chỉ cần đứng nhìn là được rồi! Thiên Vương, ngươi yên tâm, đánh thắng ta sẽ chia cho ngươi một ít công lao.
Đột nhiên, tiếng trống trận truyền đến, Đế Thanh vội vàng dẫn người rời đi.
Đồ tể thở dài, buồn bã nói:
- Bọn ta mang lòng nhiệt tình đến đây, không bị kẻ thù hù dọa, nhưng lại bị tướng cầm đầu Huyền Đô dội cho một gáo nước lạnh.
- Thiên Đao bớt giận, Đế Thanh cũng đã giúp thời đại Khai Hoàng rất nhiều. Thật ra việc Khai Hoàng bố trí các quan chức Thái Dương Thủ và Nguyệt Lượng Thủ ở khắp các chư thiên là học từ chế độ của Huyền Đô.
Điền Thục cũng không thể làm gì Đế Thanh, nói:
- Có điều năm đó khi bọn họ tới giúp bọn ta, những việc vất vả khổ sở đều là bọn ta tự làm, bọn họ chỉ hướng dẫn, còn muốn làm mưa làm gió nơi đó. Khai Hoàng cũng nhịn nhiều, sau đó không thể nhịn được nữa nên xảy ra xích mích, Đế Thanh dưới cơn nóng giận đã dẫn đầu tất cả Bán Thần trở về Huyền Đô, nói không có sự trợ giúp của bọn họ, Khai Hoàng Quốc của các ngươi mãi mãi không thể phát triển thành cường quốc của Nguyên Giới.
Hắn cười nhạt một tiếng: - Mấy trăm năm trôi qua, Khai Hoàng Quốc phất lên trở thành bá chủ của Nguyên Giới, Thiên Công lại phái hắn tới. Có điều tính tình hắn vẫn không sửa đổi, kiêu căng với tất cả mọi người ở Thiên Đình Khai Hoàng. Tuy hắn kiêu ngạo, nhưng lòng dạ không xấu, thực lực cũng rất mạnh. Cả đời hắn tìm hiểu Thiên Đạo, tìm hiểu ra ba năm loại công pháp Thiên Đạo Đế Tọa khác biệt. Thiên Đạo nơi này hưng thịnh như vậy, nói không chừng hắn thật sự có thể ngăn chặn Thiên Tôn.
Tân Mục lắc đầu nói:
- Nếu Thiên Đạo thật sự mạnh như thế, vậy thì tại sao Thiên Công lại cần bè lũ xu nịnh hóa thành Hồng Thiên Tôn, đích thân khơi mào trận sát kiếp nhắm vào Thiên Công, nhắm vào Huyền Đô?
Đám người Điền Thục và đồ tể nghe đến đó thì không khỏi rùng mình, lông tơ dựng đứng, hoảng sợ nhìn hắn. Tân Mục thở dài:
- Thiên Công không chờ được muốn thoát khỏi trói buộc của Thiên Đạo, Hồng Thiên Tôn chính là chuyển thế thân của hắn. Vì mục đích này, Hồng Thiên Tôn không tiếc hi sinh Thiên Công, không tiếc hi sinh Thiên Đạo, cũng không tiếc hi sinh mọi thứ bên trong Huyền Đô, bao gồm cả Bán Thần nơi này, nữ nhân và trẻ nhỏ nơi này, thậm chí dòng dõi đời sau của hắn! Phá Thiên Phương Thành chắc chắn là Hồng Thiên Tôn.
Triết Hoa Lê khàn giọng nói:
- Hóa ra cuối cùng là Thiên Công tự đánh bản thân. Ha ha, Mục Thiên Tôn, vậy thì tại sao chúng ta còn cần bỏ mạng tới cứu Thiên Công?
Trong lồng ngực hẳn vô cùng phẫn uất. Hắn cắn răng, giọng nói bật ra từ kẽ răng:
- Sở dĩ bọn ta đến đây là vì một câu nói của ngươi. Trên đường bọn ta vừa cười vừa đến là bởi vì bọn ta cảm thấy chắc chắn phải cứu Thiên Công, cứu Thiên Công chính là cứu Diên Khang! Cho dù bọn ta chết trong Huyền Đô cũng là chết có ý nghĩa! Nhưng không ngờ hóa ra chỉ có một mình Thiên Công chơi đùa mọi người! Để hắn chết được rồi!
Điền Thục và Lạc Vô Song lặng im, không nói gì.
Đồ tể muốn nói lại thôi, nhưng thở dài.
- Hồng Thiên Tôn là Thiên Công, nhưng Thiên Công lại không phải là Hồng Thiên Tôn.
Tân Mục nói:
- Hồng Thiên Tôn chỉ là một hồn chuyển thế của Thiên Công, ký sinh trên người Đại Hồng, hắn đã là mười Thiên Tôn, nhưng Thiên Công không phải là Hồng Thiên Tôn. Thiên Công có lòng hướng Thiên Đạo, còn Hồng Thiên Tôn thì không. Người chúng ta muốn cứu là cứu Thiên Công có lòng hướng Thiên Đạo, cứu hắn, chính là cứu Diên Khang! Triết Hoa Lê, lúc trước chúng ta là kẻ thù, ngươi cũng không phải người Diên Khang, chuyến này nguy hiểm, lúc trước ta cũng lừa gạt các ngươi, không nói cho các ngươi biết thân phận của Hồng Thiên Tôn, nếu các ngươi muốn đi, ta không ngăn cản các ngươi.
Triết Hoa Lê thở hổn hển, hung tợn nhìn chằm chằm hắn, Yêu Đao Long Nha cũng hung tợn nhìn chằm chằm Tần Mục.
Vùt
Triết Hoa Lê xoay người rời đi, y phục phần phật dấy lên cơn cuồng phong.
Đi mãi đi mãi, bước chân của hắn dần dần chậm lại, sau một lúc lâu, hắn dừng bước lại, ngồi trên một tảng đá ven đường, đạp một cước xuống đất, giãm một cước lên tảng đá, nghiêng đầu nhìn, giương cằm lên, nói: - Ngươi thật sự không giữ ta lại?
Tân Mục bật cười.
Triết Hoa Lê nhảy xuống tảng đá, chầm chậm chạy về.
- Ta là người Diên Khang, người Diên Khang nửa người nửa yêu bán thân bán ma. Triết Hoa Lê nở nụ cười, ha ha nói:
- Ta đã không phải người của Thiên Đình từ lâu rồi. Ở chư thiên nơi Thiên Đình, ta sinh ra đã là tạp chủng. Ở Diên Khang, ta mới tìm được tôn nghiêm làm người. Tần giáo chủ, Mục Thiên Tôn, Diên Khang không phải Diên Khang của ngươi, Diên Khang cũng có một phần của Yêu Đao Triết Hoa Lê tat
Tân Mục cười ha ảa, giơ bàn tay lên.
Bốp!
Bàn tay hai người ép chặt lên nhau trên không trung. - Cũng có một phần của ta.
Đồ tể duôi bàn tay lớn, phủ trên tay của bọn họ, cười nói.
- Diên Khang cũng có một phần của 1a.