Chương 1809: Cửu Ngục nhốt Thiên Công
Chương 1809: Cửu Ngục nhốt Thiên CôngChương 1809: Cửu Ngục nhốt Thiên Công
Năm người chưa từng tới nơi này, cho nên khi nhìn ngắm hình dạng kiến trúc và bảo vật lộng lẫy ở đây, trong lòng ai nấy đều rung động một cách khó hiểu.
Tân Mục bước nhanh về phía Thiên Cung ở trung tâm bình đài, chỉ thấy nguyên thân Thiên Công mày trắng râu trắng, hai mắt cũng trắng như tuyết đã chờ đợi sẵn ở đó.
- Ngươi sắp chết!
Tần Mục đi thẳng vào vấn đề.
- Chết?
Nguyên thần của Thiên Công nghênh đón bọn họ, mời bọn họ vào trong Thiên Cung của mình, thong thả nói:
- Ta đang chờ mong ngày này, chờ mong cái chết của bản thân để thoát khỏi trói buộc của Thiên Đạo. Mục Thiên Tôn, ngươi tự do tự tại, ngươi không phải Cổ Thần sinh ra trên đại đạo, không hiểu sự áp bức của đại đạo với ta. Đây là cơ thể của †a, ngươi thấy đấy, hiện tại ta vẫn có thể sử dụng cơ thể của ta sao?
- Thân bất do kỷ là gì?
Hắn u ám nói:
- Đạo Sinh Thần sinh ra đã là thân bất do kỷ. Hiện tại, ý thức của Thiên Đạo đã hoàn toàn khống chế thân thể của ta, thậm chí nguyên thần của ta, mặc dù ta có ý thức của bản thân, nhưng nhất cử nhất động, mọi lời nói và việc làm của ta đều phải chịu sai khiến của Thiên Đạo. Ngươi cho rằng người kiểm soát cơ thể ta hiện tại là ta sao? Không! Là Thiên Đạo!
- Là Thiên Đạo mênh mông trong vũ trụ này! Ta không hề có thể xác tự do, ta chỉ là một con rối của Thiên Đạo mà thôi! Các ngươi ngưỡng mộ sự mạnh mẽ của Thiên Công, Thiên Công cao cao tại thượng, có quyền thế và uy năng vô tận, mà †a thì hận, hận ta vừa mới sinh ra đã bị giam cầm trong thân thể này, bị giam cầm trong lồng giam này!
Không ngờ lúc này hắn lại hơi hưng phấn, chẳng qua ở trước mặt đám người Tân Mục, hắn đang kìm nén sự hưng phấn của bản thân.
- Thậm chí ta còn ghen tị với Tế Tự Thần. Bọn họ được sinh ra nhờ tế tự, không có nhiều hạn chế như Đạo Sinh Thần. Ta còn ghen tị với ngàn vạn sinh linh trong thế giới rộng lớn, bọn họ nhỏ bé như con kiến, nhưng bọn họ lại có thể tự do tự tại...
- Không! Ngươi không ghen tị với bọn họ!
Tân Mục dừng bước, lạnh lùng nhìn hắn:
- Sao Thiên Công có thể ghen tị với những con kiến ấy? Thiên Công, mục đích của ngươi là thoát khỏi sự khống chế của Thiên Đạo, hơn nữa lúc đã thoát khỏi, ngươi không hề muốn trở thành con kiến, mà là muốn vẫn duy trì sức mạnh của Thiên Công như trước, vẫn cao cao tại thượng! Những gì ngươi muốn làm không phải là trở thành chúng sinh, mà là thống trị chúng sinh!
- Sail
Nguyên thần của Thiên Công cũng dừng bước, quay đầu lại nhìn đám người Tần Mục, nghiêm túc nói:
- Ngươi nói ta không ghen tị với con kiến là đúng, nhưng nửa câu tiếp theo của ngươi lại hoàn toàn sai! Ta không có ý định thống trị tất cả chúng sinh, tất cả những gì ta muốn làm là siêu thoát! Siêu thoát khỏi Thiên Đạo, đạt tới cảnh giới tự do không bị ràng buộc như Thái Dịch đạo huynh!
Tần Mục chỉ vào hắn cười ha hả:
- Ngươi có biết suy nghĩ của Hồng Thiên Tôn không? Ngươi có biết cái gọi là siêu thoát Thiên Đạo của Hồng Thiên Tôn là khiến cho Thiên Công chết một cách triệt để, trở thành mười Thiên Tôn, trở thành chúa tể của vũ trụ này không? Ngươi không thể siêu thoát!
Mặc dù hắn đang cười, nhưng cho dù là trên khuôn mặt hay là trong trái tim cũng không vui vẻ gì cả.
Đồ tể cau mày.
Hắn hiểu rất rõ Tần Mục, dù sao Tân Mục cũng được hắn và những lão nhân khác ở thôn Tàn Lão cùng nhau nuôi dưỡng, dáng vẻ này của Tần Mục thường chứng tỏ, sự quan tâm và coi trọng của Tần Mục đã đến lúc hắn khiến hắn vứt bỏ lý trít
Lúc này Tân Mục chỉ có một cách làm, đó chính là không tiếc tất cả!
Hắn lặng lẽ dịch chuyển chuôi đao của Thiên Đao một chút, ngay lập tức, đám người Triết Hoa Lê, Lạc Vô Song và Điền Thục cũng hiểu ý. Điền Thục ngẩng đầu, nốc hai ngụm rượu, lấy thêm can đảm.
Bọn họ đã chuẩn bị tốt, cho dù Tần Mục thật sự trở mặt với Thiên Công trên Linh Đài của Thiên Công, cho dù bọn họ sẽ phải đối mặt với sự tấn công của Thiên Đạo, bọn họ cũng không tiếc.
- Đương nhiên ta biết.
Nguyên thần của Thiên Công vẫn lạnh nhạt dửng dưng như trước, không nhanh không chậm nói:
- Hồng Thiên Tôn chính là ta, suy nghĩ của hắn là suy nghĩ của ta. Mục Thiên Tôn, ngươi cảm thấy Hồng Thiên Tôn chỉ là một linh hồn của ta ư? Người cảm thấy hắn ngao du hồng trần tục thế quá lâu, đã bị hồng trần vấy bẩn, vì vậy trở thành một trong mười Thiên Tôn ư? Ngươi cảm thấy hẳn và ta không phải một lòng, suy nghĩ của hẳn và ta không phải là một thể ư? Ngươi cảm thấy hẳn đang giấu ta làm những việc đó ư? Vậy thì ngươi sai rồi, sai hoàn toàn.
Ánh sáng trắng trong mắt hắn lững lờ như mây, giọng nói giống như chuông trời vang dội:
- Hồng Thiên Tôn chính là ta. Tất cả các suy nghĩ của hắn cũng là suy nghĩ của ta! Tất cả hành động của hắn cũng là hành động của ta, tất cả suy nghĩ của hắn đều là suy nghĩ xuất phát từ trái tim của ta. Dục vọng và theo đuổi của hắn cũng là dục vọng và theo đuổi của ta!
Tần Mục siết chặt nắm đấm, khàn khàn nói:
- Những dục vọng và theo đuổi của hắn là một phần dục vọng và theo đuổi của ngươi, đúng không?