Chương 1811: Con đường phía trước cần đi hãng còn dài
Chương 1811: Con đường phía trước cần đi hãng còn dàiChương 1811: Con đường phía trước cần đi hãng còn dài
Bọn họ là bằng hữu, là người thân của Tân Mục, hiểu được tất cả những gì Tần Mục làm.
Đột nhiên Tân Mục loại bỏ Cửu Ngục Đài, áp lực của Thiên Đạo xung quanh cũng theo đó mà tiêu tan.
Cơ thể bốn người mềm nhũn gần như quỳ xuống đất, Tân Mục vẫn thay đổi, vẫn thỏa hiệp, không cố gắng chống đỡ đến cùng.
- Hắn lo lắng cho tính mạng của chúng ta.
Đồ tể chống Thiên Đao mới có thể giữ cho bản thân không ngã xuống, thầm nghĩ:
- Nếu Mục Nhi ở đây một mình, chỉ sợ hắn sẽ dùng tính mạng của bản thân để đánh cược xem liệu Thiên Công có thoát khỏi Cửu Ngục Đài hay không. Nhưng có chúng ta ở bên cạnh, hắn không dám đánh cược, ở trong lòng hắn, tính mạng của chúng ta cũng quan trọng như tính mạng của Thiên Công vậy.
Tần Mục nhắm mắt lại, không nhìn nguyên thần đang đi tới của Thiên Công.
Nguyên thần của Thiên Công bước tới cạnh hắn, dáng vẻ vẫn hệt như lão đầu râu trắng mặt mũi hiền lành bị Tân Phượng Thanh đuổi khắp ở đại lục Tân Tự năm đó. Hắn mỉm cười nói:
- Mục Thiên Tôn, nỗi ám ảnh trong lòng ngươi quá sâu.
Đột nhiên Tân Mục mở mắt, nở nụ cười.
Hắn lấy giấy bút ra, trải trên mặt đất, cúi người xuống hạ bút rồng bay phượng múa, nhanh chóng vẽ một Cửu Ngục Đài trên giấy, sau đó vội vàng cuộn lại, giao cho. Thiên Công. Thiên Công hơi ngẩn ra, cầm lấy cuộn tranh.
- Đạo huynh, hiện tại ngươi đừng mở ra, đợi sau khi ta đi rồi hãy mở ra xem.
Tân Mục mỉm cười nói:
- Cứ như vậy, cho dù Thiên Đạo muốn tấn công ta cũng không thể nào tấn công được ta.
Nguyên thần của Thiên Công hỏi:
- Ta mở cuộn tranh này thì sẽ xảy ra chuyện gì sao?
- Giống như vừa rồi.
Tân Mục không giấu diếm, nói:
- Ngươi sẽ bị Cửu Ngục Đài khóa lại, ngã vào trong Cửu Ngục Đài, cảm nhận được sự đau đớn từ đạo tâm.
Nguyên thần của Thiên Công hỏi:
- Nếu ta không mở bức tranh này mà phá hủy nó thì sao? - Vậy thì ta sẽ tránh xa Huyền Đô, không cản trở việc ngươi muốn chết nữa.
Tân Mục nghiêm túc nói:
- Ta cũng sẽ can ngăn Nguyệt Thiên Tôn, U Thiên Tôn, Lãng Uyển Thần Vương và Khai Hoàng, để tất cả mọi người cùng rời đi, giúp ngươi được toại nguyện!
Nguyên thần của Thiên Công lại hỏi:
- Nếu ta mở bức tranh này ra, ngươi có dùng hết sức lực ngăn cản ham muốn chết của ta, không cho ta thoát khỏi trói buộc của Thiên Đạo hay không?
Tân Mục lắc đầu:
- Ta sẽ dùng hết sức lực để ngăn cản mười Thiên Tôn, nhưng ta cũng sẽ không ngăn cản việc ngươi muốn chết, bởi lẽ hai điều này hoàn toàn khác nhau. Mở bức tranh này ra, ngươi vẫn là đạo huynh của ta. Ta sẽ làm mọi thứ có thể để giúp đỡ ngươi!
Nguyên thân của Thiên Công do dự trong chốc lát, giữ lại bức tranh, nói:
- Cho phép ta suy nghĩ.
Lĩnh vực Thần Tàng của Tần Mục trải ra, cuốn đám người đồ tể bay ra ngoài.
Nguyên thần của Thiên Công nhìn bọn họ đi xa, lại nhìn xuống bức tranh được cuộn lại. Một lát sau, hắn để cuộn tranh ở một bên, không hề mở ra, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía cuộn tranh.
Bên ngoài, ý chí của Thiên Đạo đang khống chế thân thể của hắn chiến đấu với đám người Hồng Thiên Tôn, trong khi Nguyệt Thiên Tôn, Lãng Uyển và U Thiên Tôn thì đang liều mạng ngăn cản, hai bên chiến đấu đến long trời lở đất, chỉ có nơi này trông có vẻ khá yên tĩnh.
Hắn lặng lẽ đứng đó, trên bàn tay đang lơ lửng một viên tinh thể Thiên Hỏa. Tinh thể không ngừng tự lớn lên, xoay tròn, mặt ngoài của tinh thể phản chiếu ra khuôn mặt ở các góc độ khác nhau của hẳn. Hắn chỉ cần bấm tay một cái là đã có thể thiêu rụi cuộn tranh đó, tiêu diệt thần thông của Tân Mục, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không đưa ra quyết định đó.
Tân Mục mang theo đám người đồ tể bay ra khỏi thân thể của Thiên Công. Sau khi dừng bước, một chiếc Bỉ Ngạn Thần Châu lập tức hiện ra dưới chân, chở bọn họ lao vào từng tầng Hư Không, rời xa chiến trường.
Qua một lúc lâu, Bỉ Ngạn Thần Châu chạy ra khỏi Hư Không, sau đó biến mất.
Tần Mục ngồi trong hư vô, quan sát trận chiến giữa Thiên Công và đám người Hồng Thiên Tôn từ xa, yên lặng không nói gì.
Thời gian một nén hương đã trôi qua, hắn đứng dậy như thể không có bất kỳ tâm sự gì, lấy các loại dược liệu luyện chế linh đan, trị liệu vết thương cho đám người đồ tể, loại bỏ đạo thương Thiên Đạo của bọn họ.
Bốn người nhìn nhau, không nói gì.
Tân Mục xử lý vết thương của bọn họ một lượt, sau đó lại kiểm tra tỉ mỉ một phen, cuối cùng xác nhận bọn họ không còn vấn đề gì mới dừng lại.
Rốt cuộc Triết Hoa Lê cũng không nhịn được nữa, hỏi:
- Thiên Công không mở bức tranh đó của ngươi ư?
Tần Mục lắc đầu, giọng điệu hờ hững nói:
- Không hề.
Đột nhiên Lạc Vô Song nói:
- Thiên Công không thể mở bức tranh đó được. Ngươi giúp hắn sẽ chỉ ngăn cản hắn thoát khỏi sự khống chế của Thiên Đạo! Để thoát khỏi sự khống chế của Thiên Đạo, hắn mới bố trí ván cờ này, hà tất hắn phải phá vỡ thế cờ của bản thân? Điền Thục gật đầu nói:
- Một tay nói không sai. Một kẻ như Thiên Công cách trời quá gân, mà cách đất quá xa, hắn không có suy nghĩ như chúng †a. Báo cho đám người Nguyệt Thiên Tôn và U Thiên Tôn đi, chúng ta nên đi rồi. Chúng ta không cần đấu tranh vì Thiên Công, hơn nữa hắn cũng không hề cảm kích.