Chương 1819: Nguyên thân mạnh nhất (3)
Chương 1819: Nguyên thân mạnh nhất (3)Chương 1819: Nguyên thân mạnh nhất (3)
Cùng lúc đó, thần thức của Cung Thiên Tôn hóa thành tầng tâng lớp lớp huyễn cảnh, đánh hắn vào trong huyễn cảnh.
Trong huyễn cảnh, U Thiên Tôn lại nhìn thấy mẫu thân của mình. Mẫu thân hẳn đang giặt y phục, quay đầu lại lộ ra nụ cười yêu thương với hắn, ánh nắng đầu xuân chiếu xuống, yên tĩnh mà đẹp đẽ.
Mặc dù hắn bị cây roi dài trói lại, đầu rồng cắn xé thân thể hắn, nhưng ở trong huyễn cảnh, hắn không thấy bất kỳ cảm giác đau đớn nào.
Hắn chỉ cảm nhận được vẻ bình yên, thậm chí còn có chút hạnh phúc.
Mặc dù hắn đã tìm thấy hồn phách của mẫu thân hắn trong U Đô, trong thời gian dài đến trăm vạn năm ấy, hắn luôn luôn sống cùng mẫu thân, nhưng hẳn lại không hề cảm nhận được cái chạm từ mẫu thân.
Mẫu thân không thể vuốt ve gương mặt hắn, không thể chạm vào thân thể hắn, cũng không thể nhìn thấy ánh nắng.
Mẫu thân ăn bất kỳ thứ gì đều không có mùi vị, mẫu thân ở trạng thái hồn phách không có bất kì cảm giác gì, mẫu thân thường xuyên xào rau nấu cơm cho hắn, thế nhưng lại dùng nến nguyên bảo để xào nấu, thứ mẫu thân ăn cũng là nến nguyên bảo.
Mẫu thân của hắn đã chết từ lâu, không còn chút nhiệt độ nào.
Hắn ao ước làm mẫu thân sống lại, nhưng cuối cùng vẫn không làm được.
Mà trong huyền cảnh của Cung Thiên Tôn, hắn như thấy mẫu thân sống lại, quay lại những năm tháng hạnh phúc ấm áp trước kia.
Hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay mẫu thân.
Giờ phút này, hắn vô cùng hạnh phúc.
Ầm!
Roi thần siết chặt lấy thân thể hắn, sau đó mạnh mẽ vung lên, đập xuống, khiến hắn xuyên từng tỉnh cầu của Huyền Đôi
Cung Thiên Tôn phi thân đến, tiếng kèn hiệu vang lên, nguyên thần của nàng đứng trên đỉnh Thiên Đình. Nàng thi triển từng đợt thần thông liên tiếp đánh lên thân thể của U Thiên Tôn.
Máu thịt của U Thiên Tôn tung bay dưới đòn tấn công của nàng, thân thể nát bươm, nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười.
Trong lịch sử, tất cả những người chết trong tay Cung Thiên Tôn không hề có ngoại lệ, tất cả đầu mỉm cười rồi chết! Cung Thiên Tôn thét lên một tiếng, đánh gần như vỡ nát thân thể của U Thiên Tôn, khiến máu thịt của U Thiên Tôn bung bét, lộ ra xương cốt, lộ ra trái tim!
Mà trong huyễn cảnh, dường như U Thiên Tôn trở lại lúc còn là thiếu niên mười mấy tuổi, nép người vào trong ngực mẫu thân, tận hưởng giây phút yên bình.
Cung Thiên Tôn giật roi thần, quất bay hắn, ngay sau đó đầu rồng của roi cắn một nhát lên trái tim trần trụi ở bên ngoài của hắn!
Trong huyễn cảnh, U Thiên Tôn ngẩng đầu nhìn gương mặt không hề phai mờ đi của mẫu thân. Hắn tuy đã suy yếu, nhưng lại điềm tĩnh, hai hàng nước mắt trượt xuống hai gò má.
- Mẫu thân, ta nhớ tới cảnh tượng này, nhớ tới buổi sáng ngày hôm ấy.
Đương nhiên U Thiên Tôn sẽ nhớ kỹ ngày này, bởi lẽ trong buổi sáng ấy, mẫu thân của hẳn giống như một người bình thường, giặt xong y phục cũ cho hắn xong thì ngôi trước nhà tranh may may vá vá dưới ánh mặt trời, mà cơm nước trong nồi cũng đã nấu xong.
Nàng vốn đã như vậy. Thế nhưng ngày hôm ấy, sau khi nàng làm xong những việc giống thường ngày, nàng lại ngã xuống.
Lúc hấp hối, nàng vuốt ve gương mặt của cậu thiếu niên, nói với cậu:
- Ta đi rồi, ngươi phải làm sao đây...
Nhưng nàng vẫn buông tay rời đi.
U Thiên Tôn vĩnh viễn không thể nào quên được ánh nắng buổi sáng ngày hôm đó và lời của mẫu thân nói với hắn trước khi đi.
Hắn trở thành U Thiên Tôn để thu hẹp khoảng cách giữa người phàm và U Đô, để có thể nhìn thấy mẫu thân lân nữa. Trong ngực mẫu thân, U Thiên Tôn trở lại thời thiếu niên lẳng lặng nhìn khuôn mặt mẫu thân, giơ tay lên lấy mặt nạ quỷ ở phía sau đeo lên mặt.
Hắn chậm chạp đeo mặt nạ lên. Khoảnh khắc đeo chiếc mặt nạ này, thân thể già nua tàn tạ kinh khủng của hắn bắn ra từng đường thần quang chói lóa, chữa trị thân thể hắn!
Cung Thiên Tôn thầm giật mình, vội vàng tăng tốc thế công, thế nhưng thần lực vô cùng vô tận lại liên tục tuôn ra từ trong thân thể của kẻ già đã hóa thành thiếu niên này!
Nàng nhìn thấy một nguyên thần vô cùng vĩ đại, một nguyên thân mạnh mẽ nhất mà nàng từng thấy từ trước tới nay!
Trong huyễn cảnh, khi còn là một thiếu niên, U Thiên Tôn đã đeo chiếc mặt nạ quỷ mà mẫu thân mua cho hắn, ôm thân thể của mẫu thân. - Mẫu thân, ta phải đi làm việc ta cần làm rồi.
Hắn buông thân thể của mẫu thân ra, ngẩng đầu lên, huyễn cảnh bắt đầu sụp đổ.
- Mẫu thân, ngươi đừng lo lắng cho ta, bây giờ ta đã có bằng hữu.
Hắn nói với mẫu thân đang dần biến mất:
- Ta phải đi hoàn thành giao phó của bọn họ!
Cung Thiên Tôn thầm biết không ổn, bởi lẽ thân thể của U Thiên Tôn đang nhanh chóng khôi phục, chẳng mấy chốc đã từ một lão già biến thành thiếu niên!
Lúc nào U Thiên Tôn giống một lão già lọm khọm, cho nên đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn được gọi là lão giả âm sai.
Hắn quanh năm sống trong U Đô, thân thể đã khô héo từ lâu, không còn sức sống, hơn nữa còn trông rất u ám, lúc nào cũng xuất hiện trong đêm tối, lẻ loi trơ trọi dưới ánh đèn bão, người giấy ngựa giấy xếp chồng lên nhau.
Tiếng xấu của hắn lan rộng khắp chư thiên vạn giới, cứ nhắc đến lão giả âm sai là đã đủ để khiến Ma Thần dũng cảm nhất cũng phải câm như hến, đủ để khiến con nít ngừng khóc.