Chương 1868: Minh Hoàng dạy bảo Thái Dịch (2)
Chương 1868: Minh Hoàng dạy bảo Thái Dịch (2)Chương 1868: Minh Hoàng dạy bảo Thái Dịch (2)
Hoa Huyên Tú và thiếu niên Văn Nguyên kéo hắn đi về phía sau, Minh Hoàng vẫn đang giãy giụa, tức giận nói:
- Hai người các ngươi cũng là hạng người lấn thiện sợ ác! Thả ta ra để ta nói lý với hắn!
Thái Dịch suy nghĩ một chút, ngồi xuống, nói:
- Ngươi nói cũng có chút đạo lý. Nơi này là ta hứa cho Mục Thiên Tôn, ta chỉ là địa chủ lúc đầu, hiện nay cũng là khách, quả thật tới chặt cây thì phải được hắn đồng ý. Thôi, không chặt vội, chờ hắn tỉnh lại rồi nói.
Minh Hoàng hừ một tiếng, hất hai người Hoa Huyên Tú và thiếu niên Văn Nguyên ra, nhấc hai đầu ngón tay chỉ chỉ vào đôi mắt mình, lại chỉ chỉ vào Thái Dịch đang ngồi dưới đất, nói:
- Ta nhìn chằm chằm ngươi đây, đừng hòng nghĩ thừa dịp ta không chú ý mà ra tay... Các ngươi làm gì vậy? Sao đều dùng loại ánh mắt này nhìn ta?
Mọi người âm thầm khen ngợi:
- Thời đại Xích Minh không hổ danh là thời đại cuồng dã nhất, Minh Hoàng cũng đã từng thấy nhiều nhân vật lớn trên đời này, quang minh lẫm liệt, ngay cả tồn tại đã thành đạo như Thái Dịch cũng dám dạy bảo.
Hư Sinh Hoa và Lam Ngự Điền tiến lên hỏi thăm Thái Dịch, nói:
- Đạo huynh, nếu như không chặt gốc cây non này đi thì có ảnh hưởng gì xấu không?
Thái Dịch nói:
- Nếu như không chặt, chờ đến khi sợi rễ của gốc cây này hồi sinh hoàn toàn thì toàn bộ cường giả từ vũ trụ kỷ nguyên trước có thể leo ra theo sợi rễ, làm hại thế gian. Vũ trụ này cũng không gánh vác nổi cường giả như vậy, chẳng bao lâu sẽ hủy diệt thôi.
Hư Sinh Hoa hỏi:
- Vậy nếu không chặt gốc cây non này thì có ích lợi gì không?
Thái Dịch nói:
- Nếu như không chặt, trái lại cũng có chút ích lợi, chờ đến khi cây trưởng thành, tán cây vươn cao đến Hư Không Chung Cực, khi đó có lẽ việc thành đạo sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Đợi đến vũ trụ bị hủy diệt, mọi người có thể dựa vào gốc cây này để trốn đến vũ trụ tiếp theo. Có điều...
Hắn lắc đầu:
- Cũng đều là sâu mọt.
Lam Ngự Điền lại hỏi: - Nếu như chặt đi thì sao? Có phải tồn tại của vũ trụ kỷ nguyên trước không thể tới đây hay không?
Thái Dịch lắc đầu nói:
- Không. Bọn họ vẫn sẽ tới đây, nhưng mà sẽ kéo dài thêm được một khoảng thời gian.
Hai người không hỏi nữa, cả hai lui ra.
Người câm cẩn thận dè dặt tiến lên phía trước, ngồi bên cạnh đầu ngón chân Thái Dịch, lấy ống thuốc châm lửa, phì phò hút hai cái, đưa cho Thái Dịch.
Thân thể Thái Dịch quá lớn, cúi đầu nhìn hắn, sau đó thu nhỏ thân thể, nhận lấy ống thuốc từ trong tay hắn khò khè hai hơi.
Gương mặt đầy nếp nhăn của người câm nặn ra một nụ cười:
- Đạo huynh, ngươi có thể cho ta mượn chiếc rìu này xem thử một chút được không? - Ngươi cứ xem đi.
Người câm vội vàng bò dậy, hớn hở nhảy lên trên cái rìu, cẩn thận quan sát đạo văn trên rìu, phất tay nói:
- Người mù, người mù, ánh mắt ngươi tốt, mau lên đây, nghiên cứu với ta một chút!
Người mù không lập tức tiến lên mà hỏi Thái Dịch :
- Đạo huynh, Mục Nhi có thể tỉnh lại không?
Thái Dịch hút thuốc, nói:
- Chư vị Thiên Tôn của Thiên Đình đang chạy về thành Ngọc Kinh của Tổ Đình, mà bên trong thành Ngọc Kinh cũng có tồn tại ghê gớm chắn mất tầm mắt của ta, ngay cả ta cũng không thấy được tình hình bên trong. Chư vị Thiên Tôn có thể đánh vào Phi Hương Điện, giải quyết Nguyên Thánh Di La Cung được hay không thì còn chưa biết.
Người mù thầm giật mình.
Thái Dịch nói:
- Chín vị Thiên Tôn đã đến thành Ngọc Kinh.
Người mù không khỏi căng thẳng, chỉ thấy Thái Dịch đặt ống thuốc xuống, tiếp tục nói:
- Chín vị Thiên Tôn đã vào trong thành rồi, ta không thấy được bọn họ.
Người mù siết chặt nắm đấm, người câm vẫn đang thúc giục, người mù tức giận nói:
- Chờ một chút!
Nhưng vào lúc này, hướng thành Ngọc Kinh của Tổ Đình truyền đến một trận rung động kinh người, người mù thầm vui mừng, nhìn chằm chằm vào Thái Dịch.
Thái Dịch nói: - Ngươi đừng nhìn ta, ta không thấy được tình hình trong thành Ngọc Kinh.
Người mù vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nhìn chằm chằm hắn, chờ hắn nói tình hình chiến đấu.
Bảy vị Thiên Tôn cùng nhau đến thành Ngọc Kinh của Tổ Đình, tập hợp với Hỏa Thiên Tôn và Hư Thiên Tôn phía ngoài thành.
Hỏa Thiên Tôn và Hư Thiên Tôn đến sớm hơn bọn họ một bước, hai người họ không định vào trong thành trước, dù sao xuất hiện tại thành Ngọc Kinh dẫn đến động tĩnh quá lớn, bọn họ thấy tình hình này cũng có chút sợ hãi.
Loại sợ hãi này là sợ hãi khi chưa biết sẽ phải đối mặt với điều gì. Khi ấy, cho dù là Thiên Tôn cũng có chút run sợ.
Ngay sau đó, hai vị Thiên Tôn Hỏa và Hư một mực canh giữ ở ngoài thành, lằng lặng chờ đợi những Thiên Tôn khác. - Mục Thiên Tôn vẫn chưa bước ra ngoài.
Hỏa Thiên Tôn nói với đám người Hạo. Thiên Tôn:
- Hắn phá phong ấn của Phi Hương Điện, sau đó vẫn luôn ở trong tòa thành này.
- Phong ấn của Phi Hương Điện là phong ấn của hầu hết tất cả cường giả từ xưa đến nay, cũng có phong ấn của mười Thiên Tôn chúng ta, dựa vào bản lĩnh của hắn thì chưa thể nào phá giải được.
Hạo Thiên Tôn từ tốn nói:
- Có lẽ hắn mượn ngoại lực phá giải.
Hắn quan sát toà thần thành cổ xưa tang thương này, thản nhiên nói:
- Nói cách khác, trong thành này có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, có thể phá giải phong ấn của mười Thiên Tôn chúng ta, thậm chí ngay cả phong ấn của Thiên Đế hay Thái Đế cũng có thể phá vỡi