Chương 1870: Có thể chặt cây không?
Chương 1870: Có thể chặt cây không?Chương 1870: Có thể chặt cây không?
Lang Hiên Thần Hoàng lắc đầu thở dài nói:
- Cái tên Mục Thiên Tôn này không biết thương hương tiếc ngọc gì cả, ra tay thật độc ác. Lần này không thể lại dung túng hắn nữa, nhất định phải diệt trừ hắn mới được.
Những Thiên Tôn khác đều gật đầu tán thành.
Tổ Thần Vương cau mày nói:
- Phong ấn đã phá vỡ, tên Mục Thiên Tôn kia cực kỳ gian xảo, chắc đã mang theo tù phạm bỏ trốn khỏi nơi này rồi.
- Không đâu.
Cung Thiên Tôn lạnh nhạt nói:
- Cho dù hắn phá vỡ phong ấn của Phi Hương Điện thì tuyệt đối cũng không thể chạy trốn khỏi đó. Chỉ cần hẳn đi vào trong điện thì đừng mơ tưởng đến việc chạy ra ngoài.
Ánh mắt đám người Hạo Thiên Tôn và Hỏa Thiên Tôn lóe lên, rõ ràng Cung Thiên Tôn biết rất nhiều bí mật về Phi Hương Điện.
Hỏa Thiên Tôn thở dài một cái, trầm giọng nói:
- Mục Thiên Tôn đã bị nhốt trong điện, không thể chạy trốn, tốt nhất phải nhân cơ hội này tiễn hắn lên đường, miễn cho sau này lại rước thêm họa.
Bọn họ đi vào trong điện.
Một lúc lâu sau, trong điện đột nhiên truyền đến chấn động vô cùng mạnh mẽ, chỉ thấy thân thông của Thiên Tôn bộc phát khiến trời long đất lở, toàn bộ Phi Hương Điện lung la lung lay, chẳng mấy chốc đã nổ tung, sau đó chia năm xẻ bảy! Vút!
Mảnh vỡ Đại La Thiên bắn khỏi đại điện, điên cuồng bành trướng. Trong mảnh vỡ Đại La Thiên, chín Thiên Tôn xoay quanh một thư sinh, ra sức chiến đấu, chín người đổ máu nhưng vẫn hung hãn chặt gãy đạo thụt
Dù cho Nguyên Thánh Di La Cung bản lĩnh đến đâu, nhưng khi trải qua bạo kiếp của vũ trụ bị hủy diệt thì thực lực cũng chưa thể khôi phục đến trạng thái đỉnh cao, cuối cùng cứ thế bị chín vị Thiên Tôn giết chết ở bên trong mảnh vỡ Đại La Thiên!
Mà vào lúc này, trong Đại Hắc Sơn của Tổ Đình, Tân Mục mơ màng tỉnh lại.
Tư bà bà nhìn thấy từng tâng mộng cảnh dần dần thu nhỏ lại, trong mộng cảnh, từng Tân Mục nho nhỏ lần lượt biến mất không thấy đâu nữa, ngay sau đó Tân Mục mở mắt, trong lòng không khỏi vui mừng.
Giây phút tâng mộng cảnh cuối cùng của Tân Mục sắp tan biến, Mã gia và Chiến Không Như Lai cùng lúc tỉnh lại, cả hai cùng nhấc chân bước ra khỏi mộng cảnh của hắn.
Mộng cảnh hoàn toàn biến mất, nguyên thần của Tân Mục đứng sau lưng khom người cảm ơn hai người.
Chiến Không Như Lai vội vàng đáp lễ, chỉ chỉ bản thân, nói:
- Huynh.
Hắn lại chỉ chỉ Tân Mục, nói:
- Đệ. Cần gì phải cảm ơn?
Tần Mục cười ha ha, thấy hai người bọn họ đều vô cùng mỏi mệt, cho nên mời bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi. Tư bà bà tiến lên, trả lại Cung Thần cho hắn, hỏi:
- Mục Nhi, hóa giải được nguy nan rồi à?
Tân Mục gật đầu, cười nói: - Chín vị Thiên Tôn của Thiên Đình nghĩa tình chính trực, trượng nghĩa ra tay, giết chết Nguyên Thánh Di La Cung, cuối cùng giải quyết được cục diện nguy hiểm của ta.
Tư bà bà thở phào nhẹ nhõm, khen:
- Quả thật chín vị Thiên Tôn vô cùng chính trực trượng nghĩa, sau này ngươi nhất định phải cảm ơn người ta cho thật tốt đấy.
Tân Mục vội vàng nói:
- Ta sẽ cố gắng để họ chết mà không đau đớn.
- Vậy thì ta yên tâm rồi.
Tư bà bà thở phào một cái.
Tinh thần Tân Mục thoải mái hẳn lên, cảm giác hệt như sau cơn mưa trời lại sáng. Hẳn cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Quả nhiên đại sư huynh và Thúc Quân làm việc vô cùng gọn gàng, ta còn lo lắng rằng sau khi hai người bọn họ sau khi ném Phi Hương Điện vào thành Ngọc Kinh, kích động phong ấn xong thì lập tức rời đi. Nếu như chín vị Thiên Tôn không vào Phi Hương Điện, giết chết Nguyên Thánh Di La Cung thì ta cũng xong đời.
Hắn vui vẻ nói:
- Không ngờ bọn họ lại làm tốt như vậy, chín Thiên Tôn cũng thuận lợi đi vào Phi Hương Điện, diệt trừ Nguyên Thánh! Đại sư huynh và Thúc Quân đã trở về hay chưa?
Tư bà bà lắc đầu nói:
- Vẫn chưa về. Thành Ngọc Kinh của Tổ Đình cách nơi này tương đối xa, có lẽ bọn họ vẫn đang trên đường chạy về. Việc hai người bọn họ đến thành Ngọc Kinh Tổ Đình dẫn tới động tĩnh không hề nhỏ, khiến bầu trời nổ tung tạo thành một lỗ thủng lớn, quá đáng sợi
Tân Mục đi tới đi lui, cười nói: - Cũng không biết chín Thiên Tôn đi vào thành Ngọc Kinh có phát hiện ra thứ gì tốt hay bí ẩn gì của thành Ngọc Kinh hay không...
Tư bà bà lườm hắn một cái:
- Ngươi trúng kế, mới vừa khỏe lại một chút đã muốn chạy ra ngoài? Hệt như tập tính của loài hoẵng vậy, không biết chữ "chết" viết như thế nào! Có điều ngươi không biết, sau khi thành Ngọc Kinh xuất hiện lại xảy ra một sự kiện lớn. Yên Nhi nói, thánh địa của ngươi nảy mầm, tốt nhất ngươi nên đến xem một chút.
Tần Mục lập tức gạt chuyện của Ngụy Tùy Phong và Thúc Quân sang một bên, kinh ngạc nói:
- Thánh địa nảy mầm? Chuyện này là sao?
- Ta cũng không biết. Ta vẫn luôn ở lại đây, không biết chuyện Thập Vạn Thánh Sơn đâm chồi là thế nào. Hai người vừa nói, vừa đi về phía trung tâm Thập Vạn Thánh Sơn.
Bọn họ chưa đi được bao xa thì thấy thiếu niên Thái Dịch đang tu bổ Đại Hắc Sơn bị đánh nứt vỡ.
Thiếu niên Thái Dịch đặt thùng nước xuống, chỉ về phía trung tâm thánh địa Đại Hắc Sơn, nói với Tân Mục:
- Ta chờ ngươi ở đó lâu quá, ngươi mau đi đi.
Tần Mục khó hiểu, muốn hỏi thăm, thiếu niên Thái Dịch lại bận rộn.