Chương 1874: Chúng ta là người một nhà (2)
Chương 1874: Chúng ta là người một nhà (2)Chương 1874: Chúng ta là người một nhà (2)
Năm vị Thiên Tôn vội vàng dừng bước, nghiền nát Thái Cực Đồ. Thế nhưng lúc ngẩng đầu nhìn lên, hai vị Cổ Thần Thái Cực và Nghiên Thiên Phi đã biến mất không còn thấy tung tích.
- Đừng đuổi nữa.
Hạo Thiên Tôn nhặt cánh tay cụt của Nghiên Thiên Phi lên, mỉm cười nói:
- Dù sao mọi người cũng đều là Thiên Tôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, sau này còn có chỗ cần dùng đến, đừng đuổi cùng giết tận.
Đám người Hỏa Thiên Tôn, Cung Thiên Tôn lần lượt dừng bước. Hỏa Thiên Tôn tiến lên, nhặt đạo hoa mắc lên đạo thụ, sau đó ôm lấy đạo thụ của Nguyên Thánh Di La Cung, đưa đến trước mặt Hạo Thiên Tôn.
Hạo Thiên Tôn nhìn hắn đây hứng thú, thấy hắn đưa đạo thụ, đạo hoa đến trước mặt mình, lúc này mới cười nói:
~ Trung thành đáng khen.
Hỏa Thiên Tôn cúi người đứng hầu.
- Những Thiên Tôn khác đều cho rằng đạo quả tốt, đạo hoa cũng không tệ, nhưng mà đạo thụ mới thật sự có tác dụng đối với Thiên Tôn chúng ta. Không có đạo thụ thì lấy đâu ra đạo quả?
Hạo Thiên Tôn bước tới trước đạo thụ của Nguyên Thánh Di La Cung, thản nhiên nói:
- Đa số đạo thụ ở nơi này đã khô héo, đại đạo tiêu tán, không có mấy tác dụng. Nhưng gốc đạo thụ này vẫn yên lành, cho thấy thực lực của chủ nhân đạo thụ không thể coi thường, vượt xa người khác.
Bốn vị Thiên Tôn im lặng không lên tiếng, ánh mắt tập trung vào đạo thụ, bọn họ cũng muốn đạo quả của đạo thụ, nhưng không dám hó hé.
- Đạo quả có thể giúp người sở hữu nâng cao trình độ trên phương diện Đạo Cảnh. Huynh của ta là Lang Hiên may mắn có được một quả, Đạo Cảnh của bản thân hắn đã đạt tới hai mươi tám Trọng Thiên, nhưng Đạo Cảnh của hắn là giả, dựa vào đạo quả để tiến cảnh, nhìn thì lợi hại nhưng thật ra trăm hại một lợi.
Hạo Thiên Tôn tiếp tục nói:
- Mà đạo thụ thì khác. Đạo thụ ghi chép quá trình thành đạo, hái quả tuy là tốt, nhưng căn cơ không ổn, chỉ có nhìn thấy quá trình thành đạo của đối phương thì mới có lợi nhất đối với chúng ta!
Lời này của hẳn khiến bốn vị Thiên Tôn khác như có điều suy nghĩ, liên tục gật đầu.
Cho dù là Thân Nữ Thái Tố cũng không khỏi thâm khen ngợi:
- Vem ra việc Cổ Thân Thái Cực chỉ điểm ta lựa chọn Hạo Thiên Tôn quả thật là một nước cờ tốt! Năng lực và bản lĩnh của Hạo Thiên Tôn vượt xa những Thiên Tôn khác! Thế nhưng Cổ Thần Thái Cực xuất thế lại chọn Nghiên Thiên Phi, đây là một bước cờ sai lâm. Quái lạ, tại sao hai người bọn họ lại lựa chọn Nghiên Thiên Phi?
Nàng cũng không tài nào hiểu được dụng ý trong hành động của Cổ Thần Thái Cực.
Hạo Thiên Tôn giơ tay lên, vứt đạo quả cho Hỏa Thiên Tôn. Hỏa Thiên Tôn vừa mừng vừa sợ, có chút không dám nhận.
Hạo Thiên Tôn thản nhiên nói:
- Trận chiến Huyền Đô đã không chia cho ngươi lợi ích gì, lợi ích mà đạo quả này mang lại không thua kém gì Thiên Đạo của Huyền Đô, xem như đền bù cho ngươi. Hỏa Thiên Tôn cảm động rơi nước mắt.
Hạo Thiên Tôn hái đạo hoa xuống, đưa cho Hư Thiên Tôn, cười nói:
- Ngày sau còn dài, chờ đến khi đánh vào U Đô, Hư đạo hữu sẽ đạt được những thứ tốt hơn.
Tổ Thần Vương cười nói:
- Ở Huyền Đô, ta đạt được nhiều lợi ích nhất, lợi ích lần này ta không lấy.
Hạo Thiên Tôn cười ha hả nói:
- Thành Ngọc Kinh này chính là lợi ích lớn nhất, gần như vô cùng vô tận, sao có thể thiếu phần của Thần Vương được? Ghi nợ, tạm ghi nợ trước đã.
Tổ Thần Vương cười đồng ý.
Hạo Thiên Tôn đưa toàn bộ đạo thụ đến trước mặt Cung Thiên Tôn. Cung Thiên Tôn khẽ giật mình, nếu Hạo Thiên Tôn đưa đạo thụ cho nàng, vậy thì chẳng phải bản thân hắn không được chút lợi lộc gì hay sao?
- Ta dùng đạo thụ này đổi lấy mạch khoáng của Cung đạo hữu, ý Cung đạo hữu thế nào?
Hạo Thiên Tôn cười hỏi.
Thái Tố nghe vậy thì thấy hài lòng:
- Quả nhiên ta không nhìn lầm người, Hạo Thiên Tôn đã hoàn toàn thần phục ta, hắn biết thực lực của ta càng mạnh, hắn lại càng có lợi, hiện tại hắn đã toàn tâm toàn ý chuẩn bị Thần Thạch Thái Tố cho ta.
Cung Thiên Tôn hơi giật mình, cúi người nói:
- Ta nào dám không theo? Có điều sản lượng từ mạch khoáng của ta có một phần thuộc sở hữu của Mục Thiên Tôn, ta đã đồng ý với hắn, không thể nuốt lời.
Hạo Thiên Tôn mỉm cười, không để ý lắm: - Cung đạo hữu đồng ý với hẳn thì đương nhiên là sẽ cho. Mạch khoáng này cho ta, ta chia cho hắn một phần là được. Ngươi yên tâm, ta sẽ không khiến ngươi khó xử.
Hỏa Thiên Tôn nói:
- Hạo huynh, vừa rồi ở trong Phi Hương Điện cũng không phát hiện được tung tích của Mục Thiên Tôn, có lẽ hắn dẫn chúng ta đến đây, muốn mượn tay lão quái vật trong điện để diệt trừ chúng ta...
Hạo Thiên Tôn lắc đầu nói:
- Hắn không nông cạn đến mức cho rằng dựa vào một lão quái vật trong điện thì có thể giết chết chúng ta. Chắc chắn hắn có ý định khác...
Hắn nhíu mày, nhìn xung quanh, chỉ thấy tòa thân thành này có chút giống thành Ngọc Kinh của Thiên Đình, thầm nghĩ: - Chắc chắn cái tên Mục Thiên Tôn này đã cứu tàn hồn của Ngự Thiên Tôn và hồn phách của Nam Đế từ lâu rồi. Hắn phát hiện ra nơi này, vậy tại sao còn muốn dẫn chúng ta đến đây...
Cho dù hắn vô cùng thông minh, nhưng cũng tuyệt đối không nghĩ ra dụng ý mà Tần Mục dẫn bọn họ đến đây.