Chương 183: Cõi âm tập kích
Chương 183: Cõi âm tập kíchChương 183: Cõi âm tập kích
"Giỏi về giả thần giả quỷ? Có thể mời quỷ thần tới chiến đấu?"
Tân Mục hơi run run, đột nhiên nhớ tới Khiên Hồn Dẫn và Điều Quỷ Khiển Thần Phù Tự Lệnh, hai môn pháp thuật này chính là pháp thuật có liên quan với hồn phách và quỷ thần, là pháp thuật hắn tìm được ở tầng thứ nhất của Thiên Lục lâu.
Điều Quỷ Khiển Thần Phù Tự Lệnh là của phái Hồng Sơn, còn Khiên Hồn Dẫn chính là đến từ Cửu U môn.
Hai loại pháp thuật này đều bị đặt ở tầng thứ nhất của Thiên Lục lâu, bởi vì đều thuộc về loại pháp thuật khá là lệch lạc, rất ít người muốn tu luyện, thuộc về loại pháp thuật hồn phách thế nhưng lại không có bao nhiêu lực công kích. Đặc biệt là Điều Quỷ Khiển Thần Phù Tự Lệnh, môn pháp thuật này tuyên bố có thể điều khiển quỷ thần, thế nhưng Tần Mục thí nghiệm qua mấy lần, nhiều nhất cũng tương đương Ngũ Quỷ Bàn Vận Thuật bên trong Đại Dục Thiên Ma kinh, nhưng mà lại phức tạp hơn nhiều.
Sau khi Tân Mục tìm được hai loại pháp thuật này, từng muốn Bá Sơn Tế Ti chỉ điểm mình, Bá Sơn Tế Ti cũng chê hai môn pháp thuật này ít dùng, chưa từng nghiên cứu, vì lẽ đó ném cho hắn, để chính hắn tìm hiểu.
Tuy nói Điều Quỷ Khiển Thần Phù Tự Lệnh tương tự Ngũ Quỷ Bàn Vận Thuật, thế nhưng rõ ràng phù văn của nó lại muốn phức tạp hơn rất nhiều, hơn nữa còn cần phải luyện chế phù bảo.
Phù bảo của nó thậm chí còn phức tạp hơn cái phù bảo mà Tân Mục gặp được trong Lâu Lan Hoàng Kim cung kia, là một loại hình cầu không trọn vẹn, có một ngàn không trăm hai mươi bốn mặt không theo quy tắc nào, trên mỗi mặt đều có một phù văn phức tạp.
Mà phù bảo của Lâu Lan Hoàng Kim cung chỉ có mười bốn mặt.
Tân Mục chính là nhìn thấy Điều Quỷ Khiển Thần Phù Tự Lệnh quá phức tạp nên mới cho rằng môn thần thông này rất lợi hại, không nghĩ tới hiệu quả chỉ tương đương với Ngũ Quỷ Bàn Vận Thuật.
Hắn cho rằng có khả năng là Hồng Sơn phái ẩn giấu, tuy nhiên môn phái này đã biến mất khỏi thế gian, không còn tồn tại nữa.
Mà Khiên Hồn Dẫn của Cửu U môn thì Tân Mục đã tu luyện qua, còn việc có thể thành công dẫn dắt hồn phách người chết từ Âm phủ trở về hay không thì hắn còn chưa có thử qua.
Phù văn bên trong hai môn pháp thuật này có chút tương tự, chắc là những loại pháp thuật liên quan với hồn phách đều có chỗ tương tự nhau.
Tân Mục từ trong thành mua một ít giấy vàng, chu sa, dùng hai ngày để luyện chế phù bảo của Điều Quỷ Khiển Thần Phù Tự Lệnh, sau đó lại mất một ngày viết ra phù văn của Khiên Hồn Dẫn rồi đối chiếu cả hai.
So sánh một hồi thì cuối cùng Tần Mục cũng có thể xác định, Điều Quỷ Khiển Thần Phù Tự Lệnh và Khiên Hồn Dẫn bên trong Thiên Lục lâu đều có sai sót, một số phù văn trong đó bị cố tình viết sai.
Những môn phái này không cam lòng giao pháp thuật của môn phái mình cho triều đình, vì lẽ đó lúc giao nộp lên trên thì cố ý viết sai mấy cái phù văn bên trong pháp thuật, khiến uy lực của pháp thuật hoặc là giảm mạnh, hoặc là căn bản không phát huy ra được.
Điều Quỷ Khiển Thần Phù Tự Lệnh cần số lượng phù văn rất nhiều, trong đó chỗ sai nhiều đến mười mấy cái, tuy nhiên chính là bởi vì số lượng phù văn nhiều, phù văn chính xác cũng đạt khoảng ngàn loại.
Đây là một bảo khố tri thức to lớn.
Có cái cơ sở này, Tân Mục liền có thể sửa chữa phù văn sai lệch trong Khiên Hồn Dẫn.
Phù văn Khiên Hồn Dẫn cần dùng sắp xếp có hơn sáu trăm loại, Tân Mục sửa chữa phù văn sai sót một hồi, cảm thấy hẳn là không có chỗ nào sai nữa, lúc này mới tìm một quân sĩ tới, nói: "Trong thành có còn thi thể hay không? Ta muốn thí nghiệm pháp thuật một chút."
Quân sĩ kia nói: "Đại nhân cần thi thể của Cửu U môn để thí nghiệm pháp thuật à? Thi thể của Cửu U môn đều đã bị chôn xuống, nếu mà cần thì phải đào lên lại."
Sắc mặt Tân Mục hơi thay đổi, vội vàng nói: "Chôn ở nơi nào?"
Quân sĩ kia nói: 'Một nhóm chôn ở nghĩa địa của huyện Đê Giang, còn một nhóm chính là chôn bên cạnh Lộc Sơn của huyện Lộc. Mấy ngày trước đây vớt thi thể, gần nơi nào thì chôn ở nơi đó."
Tân Mục rung động, vội vàng nói: "Thiếu doãn đâu? Nhanh đi thông báo cho Thiếu doãn, nói nàng hạ lệnh toàn quân đề phòng, lại phái quân sĩ đến nghĩa địa và Lộc Sơn, thiêu hủy những thi thể này!" Quân sĩ kia không hiểu, tuy nhiên vẫn vội vã chạy ra ngoài, nói: "Thiếu doãn đi tới huyện Đê Giang đối diện để an ủi bách tính, ta đây liền đi thông báo cho nàng!"
"Sơ Vũ tỷ tỷ ở huyện Đê Giang? Nguy rồi!"
Tần Mục lại gọi một tên quân sĩ, để hắn thông báo quân thủ thành đề phòng, lập tức tìm đến đám người Thẩm Vạn Vân, Việt Thanh Hồng, nhanh chóng nói: "Cửu U môn có thể quay trở lại, nhanh chóng đề phòng!"
Mấy người Thẩm Vạn Vân, Việt Thanh Hồng buồn bực không thôi, Vân Khuyết hòa thượng nói: "Đám người Cửu U môn đều bị giết đến gần như tuyệt chủng, chỉ còn dư lại vài con mèo con chó chạy trốn khắp nơi, chút người này cũng cần đề phòng sao?" "Bọn họ giả chết!"
Tân Mục vừa mới nói tới chỗ này, đột nhiên, tiếng ca như có như không từ trên mặt sông truyền đến, tiếng ca kia rất là cổ xưa mà mịt mờ, phảng phất là Thần linh ở cõi âm đang kêu gọi người chết hoàn hồn, làm cho người ta có cảm giác như là có một vị Thần linh mông lung mà vĩ đại, mở ra một cánh cửa khác, từ cõi âm trả lại hồn phách cho người đã chết!
Sắc mặt Tần Mục thay đổi, bước chân cấp tốc chạy như bay, gào thét phá không, rơi vào trên cổng thành phía bắc. Cổng thành bắc trống rỗng, chỉ có vẻn vẹn mấy tên tướng sĩ đang đi tuần, đại quân của phủ Lệ Châu sau khi trải qua một trận đại chiến thì đa số đều đang tu dưỡng.
Tân Mục nhìn vê hướng mặt sông, chỉ thấy giữa dòng Dũng Giang có một đạo nhân đội nón cỏ đứng trên một cột buồm, đang ca hát làm phép giữa sông, từng cái từng cái phù văn to lớn tỏa ra hào quang màu xanh lục, như là vô số rắn lục vặn vẹo chuyển động, phát sáng trên không trung.
Đám người Vân Khuyết vội vã chạy tới, đứng ở bên người Tân Mục nhìn xung quanh mặt sông, Thẩm Vạn Vân nói: "Xảy ra chuyện gì... "
Lời hắn còn chưa dứt thì đột nhiên vẻ mặt dại ra, chỉ thấy một mảnh khói đen trong sông vọt tới, phạm vi khói đen bao phủ càng lúc càng lớn, càng lúc càng rộng, trong bóng tối lúc ẩn lúc hiện phảng phất như có một cánh cửa đứng sững giữa dòng sông, bồng bềnh trên nước!
Trong chớp mắt, sắc trời liền đen lại. Tân Mục nhìn về bờ bên kia, mơ hồ nhìn thấy mấy chiếc lâu thuyền của sĩ tử lái tới, sau đó liền thấy bóng tối nhấn chìm lâu thuyền chở sĩ tử.
Còn có một chiếc lâu thuyền chở sĩ tử bay đến bầu trời Dũng Giang cũng bị bóng tối bao trùm, trên thuyền truyền đến từng tiếng gầm và tiếng kêu sợ hãi, hiển nhiên là gặp được chuyện quái lạ không tưởng tượng nổi.
Hắn quay đầu nhìn về Lộc Sơn bên trái huyện thành, đột nhiên Lộc Sơn nứt toác, từng cái từng cái bóng người bé nhỏ xông lên giữa không trung, đập về phía bên này.
Mấy tướng sĩ thủ thành ở cổng tây huyện Lộc còn chưa phục hồi lại tỉnh thần liền bị bóng người bay nhào đến dùng bùa vàng cố định thân thể, chém chết tại chỗ!
Ầm ầm!
Cổng tây mở ra, từng bộ từng bộ "thi thể" nhảy vào huyện thành, đại khai sát giới với đám quân giữ thành còn chưa kịp chỉnh đốn lại!
Những thi thể này quả thực là thi thể, thế nhưng bên trong thi thể còn có hồn phách của người chết, đạo nhân trong sông kia làm phép, dùng Khiên Hồn Dẫn triệu hồi toàn bộ hồn phách của đám người Cửu U môn đã chết trở về, để hồn phách của bọn họ trở lại thân thể, khởi xướng tập kích quân giữ thành của huyện Lộc!
Những thi thể này có thân thể rách rách rưới rưới, có thi thể thì đầu và cổ nối liên với nhau chỉ qua một lớp da, có thi thể ngực bị thủng một lỗ to, có thi thể cụt †ay thiếu chân, sắc mặt khủng bố dữ tợn.
Bọn họ quả thực đã chết rồi, thế nhưng bị pháp thuật kéo hồn phách từ cõi âm trở về, trả lại thân thể, thực lực còn gần như khi còn sống. Thẩm Vạn Vân nhìn thấy mà đờ người ra, đứng trên thành lâu tay chân luống cuống.
Tân Mục vừa nhìn về phía huyện Đê Giang bờ bên kia, nơi đó đã bị khói đen bao phủ, chỉ có thể loáng thoáng nghe được tiếng nổ vang của thần thông truyền đến.
"Bỏ thành, đến cửa đông!" Tân Mục quyết đoán nói.
Đám người Thẩm Vạn Vân thất kinh, Tân Mục lao nhanh trên tường thành, cao giọng quát, gọi Long Kỳ Lân và Hồ Linh Nhi, chỉ thấy bên trong huyện Lộc đã hoàn toàn rối loạn, bị những "thi thể" chết rồi sống lại của Cửu U môn kia giết không kịp trở tay.
Quân đội Duyên Khang quốc thường thường đều là tu luyện kỹ năng tấn công phối hợp, tu luyện cùng một loại pháp thuật hoặc là kiếm thuật, một nhóm năm ba người, chỉ cần hơn mười binh sĩ phối hợp chặt chẽ, thậm chí có thể vượt cấp chém giết đối thủ.
Loại chiến thuật này cực kỳ có ích trong những trận chiến quy môn lớn, có thể nói là đánh giết kẻ địch như bẻ gãy cành khô, giết những môn phái có can đảm phản kháng kia đến tơi bời hoa lá.
Thế nhưng trong trận chiến bên trong huyện Lộc này, cũng đã phô bày ra tai hại của loại chiến pháp này.
"Thi thể" của Cửu U môn sống lại giết vào trong thành, quân sĩ trong thành còn chưa kịp chỉnh đốn xong liền bị tách ra, chiến đấu riêng mình, thực lực của mỗi một tên lính thua kém đệ tử của môn phái giang hồ rất nhiều, giết chóc hầu như là nghiêng về một bên!
Sắc trời càng lúc càng tối, những đệ tử Cửu U môn chết rồi sống lại kia, ở trong bóng tối giống như ở dưới mặt trời giữa trưa, có thể nhìn thấy rõ ràng, hung hãn không sợ chết.
Bọn họ vốn là xác chết, không cảm giác được đau đớn, không cần đề phòng chiêu thức của đối phương, trực tiếp nhào tới giết người là xong.
Hơn nữa Cửu U môn là một môn phái, trong đó không thiếu cao thủ, thậm chí ngay cả cường giả cảnh giới Thiên Nhân, cảnh giới Sinh Tử cũng "sống lại”.
Loại sống lại này cũng không phải là sống lại thật sự, chỉ là dùng pháp thuật triệu hoán vong hồn trở về, những vong hồn này cuối cùng rồi cũng sẽ phải trở về cõi âm, thế nhưng trong khoảng thời gian này đã đủ quét sạch quân giữ thành của huyện Lộc!
"Quân phòng thủ huyện Lộc xong đời."
Trong lòng Tần Mục hơi trầm xuống, nhìn thấy Hồ Linh Nhi và Long Kỳ Lân đã tới, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mọi người lập tức nhảy xuống cửa thành đông, âm thầm chạy ra ngoài thành.
Phía sau, cửa thành đông âm âm đổ nát, bị cường giả cảnh giới Thiên Nhân đánh cho chia năm xẻ bảy.
Tần Mục quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị tướng quân cảnh giới Thiên Nhân bị mấy vị cường giả Cửu U môn sống lại hợp sức xé xác!
Còn có mấy đạo nhân đang khởi động từng tấm từng tấm giấy vàng đi trên không trung, khiến tâm tình Tân Mục hơi trầm xuống. Mấy vị đạo nhân kia là tàn dư của Thi Tiên giáo, Thi Tiên giáo liên thủ với Cửu U môn, một cái điều khiển thi thể, một cái khống chế hồn phách, chỉ sợ tướng sĩ trong thành có thể trốn ra được không nhiều.
"Tần tiến sĩ, chúng ta nên qua sông, về huyện Đê Giang!" Thẩm Vạn Vân trầm giọng nói.
Tân Mục lắc đầu: "Thi thể chìm trong sông cũng không ít, chúng ta không thể quay về."
Hắn vừa mới nói tới chỗ này, đột nhiên bên bờ sông có tiếng nước truyền đến, bên trong sương mù màu đen, từng bộ từng bộ "thi thể' sống lại, toàn thân ướt đâm, từ đáy sông đi lên bờ, nhìn thấy bọn họ, đột nhiên lao nhanh về bên đây.
"Chúng ta chỉ có thể đi Nam Cương, †ìm cơ hội trở về phương bắc."
Sắc mặt Tân Mục không lộ vẻ biến hóa gì, giơ tay vỗ vào bên hông một cái, một luồng kiếm quang từ trong túi Thao Thiết bay ra, hóa thành vân kiếm thức, ánh kiếm xoay tròn, chém bay đầu mấy tên đệ tử Cửu U môn chạy tới.
Mấy tên đệ tử Cửu U môn biến thành thi thể không đầu, lập tức cúi người xuống, nhặt đầu của mình lên kẹp ở dưới nách rồi tiếp tục đánh về phía bọn họ!
Một cái đầu dưới nách thi thể mở ra miệng rộng, the thé kêu lên: "Mau tới đây, nơi này có mấy con cá lọt lưới! Người tới đây mau!"
Dù mấy người Vân Khuyết, Việt Thanh Hồng và Thẩm Vạn Vân thấy nhiều biết rộng, cũng chưa từng thấy pháp thuật hoang đường như vậy. Ngược lại Tư Vân Hương luôn luôn ngượng ngùng nhát gan lại trấn định tự nhiên, không kinh hoảng chút nào.
Năm ngón tay Tân Mục giang rộng ra, bỗng nhiên vặn một cái, kiếm quang của Thiếu Bảo kiếm lập tức hóa thành nhiễu kiếm thức, xoay tròn cắt chém, cắt mấy tên đệ tử Cửu U môn kia đến nát tan, trầm giọng nói: "Đi mau, đừng để cao thủ Cửu U môn đuổi kịp."
Mấy người bước nhanh lao vào bóng tối, Vân Khuyết quay đầu lại nhìn về phía huyện Lộc ánh lửa lượn lờ, trong lòng có chút hoảng sợ và bi thương: "Đi Nam Cương sao? Nơi đó là sào huyệt của kẻ địch... "