Chương 1890: Cạm bẫy Ngọc Kinh (2)
Chương 1890: Cạm bẫy Ngọc Kinh (2)Chương 1890: Cạm bẫy Ngọc Kinh (2)
Một lúc lâu sau, cuối cùng bọn họ cũng đi tới bờ bên kia, ba người nhìn về phía trước, chỉ thấy một con sông hỗn độn lớn ngăn cản đường đi.
Thái Dịch cau mày, Ngụy Tùy Phong và Thúc Quân khó hiểu.
- Thân thể ta đã già nua, tuy thần thông cực cao, nhưng cơ năng thân thể không ổn, tiếp tục chiến đấu thì kiểu gì cũng sẽ kiệt sức.
Thái Dịch nói với hai người:
- Các ngươi ở yên chỗ này, không được đi đâu, đợi ta đi đổi một thân thể khác.
Hai người hãi hùng khiếp vía, chỉ thấy Thái Dịch nhảy vào lòng sông hỗn độn, sau một lúc lâu, bọt nước dưới lòng sông hỗn độn cuồn cuộn, một thiếu niên rẽ nước bước lên, mắt sáng mày ngài, tuấn tú ngời ngời, câm trong tay một cây trường thương làm bằng gỗ, mặt trên còn có vài phiến lá cây xanh nhạt, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Hai người không biết hắn vừa mới nhảy đi đâu, đổi thân thể của người nào.
Bọn họ quan sát cây thương gỗ trong tay Thái Dịch, cũng không biết cây thương gỗ này được luyện chế từ loại gỗ nào.
Thiếu niên Thái Dịch dẫn bọn họ lao vào con sông hỗn độn thứ hai. Lần này, thiếu niên Thái Dịch không thận trọng giống như ông lão Thái Dịch nữa, thương pháp thần thông cũng đa dạng hơn nhiều, không còn đơn giản mộc mạc.
Mặc dù tầm mắt của hai người không cao bằng Thái Dịch, nhưng vẫn nhìn ra thương pháp của thiếu niên Thái Dịch tuy cận chiến, nhưng không mang lại cảm giác đại đạo đơn giản như lão giả Thái Dịch.
Cũng may thiếu niên Thái Dịch thắng vì cơ năng thân thể mạnh hơn, xung phong liều chết tiến thẳng lên, mạo hiểm hơn nhiều.
Hành trình này khiến người ta nơm nớp lo sợ, nhưng cũng bình an vượt qua con sông lớn này.
Nhưng bờ bên kia còn có một con sông hỗn độn lớn khác.
Thiếu niên Thái Dịch cau mày, quan sát một phen, nói:
- Con sông này khó qua, chờ ta đi đổi một thân thể khác.
Dứt lời, Thái Dịch lại nhảy xuống sông.
Ngụy Tùy Phong và Thúc Quân đã quen, đứng chờ bên bờ sông, sau một lúc lâu, một phu nhân xinh đẹp bước ra từ dưới lòng sông, trong tay cầm một thanh kiếm liễu, quyến rũ nói: - Hai vị theo ta đi một chuyến.
Phụ nhân dẫn hai người qua sông, kiếm quang liên tục phát ra âm thanh leng keng tán loạn trong hỗn độn, chém ngã những nguy hiểm quỷ dị trong hỗn độn, đánh vào hỗn độn.
Trong hành trình vượt qua hết con sông này tới con sông khác, Thái Dịch đã đổi hơn mười loại hình thái, vũ khí trong tay cũng đổi hơn mười loại.
Ngụy Tùy Phong và Thúc Quân thấy khó hiểu, không biết hắn lấy những vũ khí này từ đâu ra.
Bọn họ lại bước tới trước một con sông lớn, lần này Thái Dịch hóa thành một nam nhân thân thể vạm vỡ, vác theo Cung Thần.
Ngụy Tùy Phong thấy Cung Thần hơi quen quen, khóe mắt giật giật:
- Hình như là Cung Thần mà sư đệ hay vác thì phải! Quái lạ, chẳng phải là Thái Dịch chạy tới vũ trụ trước, mượn thân thể và vũ khí của những người thành đạo khác sao? Sao mà hắn tới vũ trụ trước được? Chẳng lẽ con sông hỗn độn này thật sự có thể thông đến vũ trụ khác sao?
Thúc Quân cũng nhìn ra Cung Thần này có chút giống với Cung Thần mà Tần Mục đào được từ bên trong mạch khoáng, trong đầu cũng cảm thấy khó hiểu:
- Chẳng lẽ đủ loại hình thái trước đó mà Thái Dịch hóa thành đều mượn dùng thân thể của những người thành đạo khác ư? Vậy chẳng phải quá thần thông quảng đại rồi hay sao!
Hai người cũng không hỏi nhiều mà nhìn xuống đáy sông, chỉ thấy hỗn độn phía dưới mờ mịt, không nhìn rõ dưới đáy sông có cái gì.
Đột nhiên một cơn gió lớn thổi qua, Thái Dịch vạm vỡ đưa tay ra ngăn cản. Sông hỗn độn lập tức cuồn cuộn, mặt nước trở nên mờ ảo. Ngụy Tùy Phong và Thúc Quân đứng trên mặt nước hệt như đang đứng trên mây khói, mà phía dưới chính là Tổ Đình mênh mông bát ngát!
Nhưng đó không phải là Tổ Đình hiện tại, mà là Tổ Đình cổ xưa, đổ nát!
Lúc này, vùng đất Tổ Đình kia đang sụp đổi!
Phía dưới kia không chỉ có Tổ Đình đang sụp đổ, mà là toàn bộ vũ trụ đều đang sụp đổ, chỉ còn duy nhất một cây đại thụ hùng vĩ đứng thẳng giữa đất trời, chưa bị hủy diệt dao động!
Hai người rùng mình mấy cái, lờ mờ nhìn thấy từng bóng dáng vô cùng mạnh mẽ bước tới bên cạnh sợi rễ cây đại thụ khi vũ trụ sụp đổ. Thân thể cường tráng mà mạnh mẽ của bọn họ thay trời đổi đất, di tinh hoán đẩu, xây dựng nên một tòa thần thành tráng lệt Nhưng vào lúc này, gió bão ngừng, khí hỗn độn tràn ngập khắp sông, che kín tâm mắt của bọn họ.
Hai người vô cùng khiếp sợ, liếc nhau, nhưng đều im lặng không lên tiếng.
Thái Dịch giương cung, bắn rơi từng thứ quỷ dị trong sông.
Lúc bọn họ đi tới con sông lớn thứ mười sáu, Thái Dịch nói:
- Chủ nhân Di La Cung lợi dụng lúc ta mệt mỏi mà quấy nhiều, ta phải dùng hình thái mạnh nhất đi gặp hắn, các ngươi chờ một chút.
Hắn lại nhảy xuống sông, sau một lúc lâu, một nam nhân thân thể vạm vỡ hùng tráng bước ra khỏi đáy sông. Thái Dịch với cơ bắp toàn thân dữ tợn, khiêng rìu hỗn độn, nói với hai người:
- Ta chưa chuẩn bị được nhiều lắm, nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể như vậy. Sau khi chúng ta qua sông, các ngươi ở lại bên ngoài, ta vào trong gặp hắn.
Hai người đành phải gật đầu.
Con sông thứ mười sáu cực kỳ rộng lớn, Thái Dịch cầm rìu, dẫn hai người xông qua, chỉ thấy mặt sông gió êm sóng lặng, không nhiều thứ quỷ dị như lúc trước.
Hai người nơm nớp lo sợ, trong lòng càng thêm đề phòng, chỉ thấy đối diện là tầng tầng lớp lớp sương mù, khí hỗn độn giống như sương mù dày đặc che chắn tầm mắt bọn họ. Bọn họ đi theo Thái Dịch xuyên qua khí hỗn độn, xa xa nhìn thấy từng bóng dáng khổng lồ đứng sừng sững trong khí hỗn độn, không thấy rõ là thứ gì.