Chương 1901: Tế phẩm (3)
Chương 1901: Tế phẩm (3)Chương 1901: Tế phẩm (3)
Hắn không ngừng thôi thúc pháp lực, lục địa bị chia cắt xung quanh Hắc Sơn khôi phục, còn Hắc Sơn thì tiếp tục rạn nứt, nhanh chóng chảy vào trong con mắt giữa mi tâm phía sau hắn.
Đột nhiên, một sát trận ẩn giấu dưới lòng đất âm ầm khởi động!
Quái nhân cao gầy lộ rõ vẻ kinh ngạc, đối với hắn mà nói, uy lực của sát trận này bé nhỏ không đáng kể, nhưng nó lại ẩn giấu dưới mí mắt hắn mà hắn không hề phát giác, vậy thì thật đáng gờm.
Nhưng điều càng khiến hắn kinh ngạc hơn chính là không chỉ có một sát trận.
Lúc sát trận thứ nhất bị kích phát, nó hệt như việc đốt cháy một chuỗi pháo, từng sát trận vây xung quanh Hắc Sơn với phạm vi trăm ngàn dặm đều bị kích hoạt! Uy lực của một sát trận không đủ để làm khó hẳn, nhưng uy lực do trăm ngàn sát trận hợp lại cùng bạo phát thì thật sự rất kinh khủng!
Không chỉ có vậy, Tân Mục và người mù hợp còn sức bày ra vô số tầng sát trận ở nơi đây, có những sát trận ẩn giấu ở chỗ cực kỳ tinh vi, ví như trong mặt đất bị quái nhân cao gầy đánh nát, ví như trong đất bùn, ví như trong núi đá Hắc Sơn.
Đất đai và núi đá bị kéo vào con mắt phía sau hắn, giờ phút này lại đang bạo phát trong đó!
Bên ngoài Thập Vạn Hắc Sơn, đám người mù và Tư bà bà đang chạy trốn, rời xa thánh địa Hắc Sơn. Lúc này, người mù quay đầu lại, chỉ thấy trong đêm tối, hung khí vô biên phía Đại Hắc Sơn phóng lên trời, vô số sát trận di chuyển bên trong hung khí khiến người ta hoa mắt.
Đại đạo thiên địa bị những trận pháp kia dẫn dắt, hóa thành kiếp trận sát đạo, uy lực long trời lở đất!
- Đây là bản lĩnh mạnh nhất của ta.
Người mù thấp giọng nói:
- Đại đạo trận pháp, trời phát ra sát khí, đất phát ra sát khí, con người phát ra sát khí, đó gọi là Thiên Địa Nhân Tam Tuyệt Kiếp Trận. Đây là đạo hạnh cả đời này của ta, cộng thêm pháp lực của Mục Nhi, những gì ta có thể làm được chỉ có nhiêu đó...
Ánh mắt hắn sáng ngời, bên trong tràn đầy mong chờ, lẩm bẩm nói:
- Mục Nhi, dùng pháp lực của ngươi điều động đại đạo thiên địa thì có thể giết chết tồn tại thời tiền sử kia không?”
Hắn vừa nói đến đây, đột nhiên từng sát trận sụp đổ tan rã, Thiên Địa Nhân Tam Tuyệt Kiếp Trận cũng theo đó sụp đổ, bị một luồng sức mạnh to lớn quét sạch sành sanhI
Hai mắt người mù ảm đạm, giọng nói của Tư bà bà vang lên:
- Người mù, đừng nhìn nữa, đi thôi!
Người mù xoay người lại, lặng lẽ đuổi theo nàng.
Tư bà bà không nói gì, người mù lặng im phút chốc, nói:
- Trận chiến này vẫn còn khả năng chiến thắng. Ta và Mục Nhi còn bày một đòn sát thủ khác, đó là một tòa tế đàn...
Tư bà bà đột nhiên nói:
- Người què đâu? Người què đi đâu rồi?
Nàng nhìn xung quanh, bóng người ngó nghiêng trong bóng tối, thế nhưng vẫn không thấy bóng dáng người què.
Nàng đang muốn tìm kiếm, đột nhiên người mù kéo cánh tay nàng, lắc đầu nói: - Đừng tìm hắn. Ngươi cũng biết người què thương Mục Nhi nhất, mặc dù Mục Nhi đã đưa hắn đi, nhưng hắn đã sớm lặng lẽ mò về. Hắn không thể để Mục Nhỉ tự tìm đường chết...
Tư bà bà đột nhiên giận dữ, sa sâm mặt mày nói:
- Vậy thì để hắn đi chịu chết ư? Sao ngươi không ngăn cản hắn?
Người mù thản nhiên nói:
- Nếu như có thể cứu Mục Nhi, ta cũng nguyện đi chết.
Lồng ngực Tư bà bà kịch liệt nhấp nhô, không nói thêm gì nữa.
Bên trong Đại Hắc Sơn, giữa những Hắc Sơn vỡ ra, Thiên Địa Nhân Tam Tuyệt Kiếp Trận xé nát con mắt của quái nhân. Bên trong con mắt, quái nhân cao gầy nổi giận đùng đùng, tóc tung bay, toàn thân đều là vết thương. Ngay trong tích tắc hắn bị sát trận vây nhốt, Tân Mục bị vỡ thành vô số mảnh cuối cùng cũng thoát khỏi giam cầm của hắn, thân thông Vật Chất Bất Dịch bạo phát, khôi phục trở lại như lúc đầu, vẫn nắm chặt gậy gõ.
Mà vào lúc này, một tòa tế đàn khổng lồ hiện ra dưới chân Tần Mục. Quái nhân cao gầy nhìn tòa tế đàn khổng lồ, ánh mắt lạnh lùng.
Tế đàn đã khởi động, mở ra một không gian khác!
Bầu trời vỡ nát truyền đến khí tức mạnh mẽ không gì sánh nổi, chỉ thấy trên bầu trời, từng cái đầu khổng lồ nhô ra từ đằng đông, âm thanh vô cùng vang dội vang lên:
- Kẻ hèn mọn phương nào triệu hoán chúa tể mạnh mẽ và trang nghiêm nhất của Thú Giới?
Một cái đâu rồng lớn uốn lượn trên bầu trời rồi hạ xuống, đáp trên tế đàn, hai mắt sáng như hai vầng mặt trời. Hắn thản nhiên nói:
- Long Hao, Thần Vương lâu đời nhất từ thời đại Thái Cổ giáng lâm. Sinh mệnh nhỏ bé, hãy dâng tế phẩm của ngươi... Mục Thiên Tôn!
Thân thể khổng lồ của Long Hao vẫn còn đang trong Thú Giới, chỉ có từng cái đầu khổng lồ vươn tới tế đàn. Một cái đầu trong số đó giật mình nhìn Tân Mục, những cái đầu khác thì nhìn về phía con mắt và quái nhân cao gầy trong mắt!
- Ông nội nó chứ, Mục Thiên Tôn!
Chín đầu của Long Hao ra sức co rụt lại, tức tốc quay trở về Thú Giới:
- Mỗi lần ngươi tìm đến ta đều chẳng có chuyện tốt lành gì...
Tân Mục lạnh lùng nói:
- Long Hao, ngươi đã đồng ý với ta ba chuyện, đây là chuyện thứ nhất! Chúa tể của Thú Giới muốn nuốt lời ư?