Chương 1905: Tưởng niệm
Chương 1905: Tưởng niệmChương 1905: Tưởng niệm
Một nửa thân thể của quái nhân cao gầy vẫn đang ở vũ trụ quá khứ, nhưng đạo quả của hẳn đã bị phá hủy.
Đạo quả bị phá hủy, chỉ còn lại một nửa thân thể, hắn sẽ nhanh chóng bị tiêu diệt trong bạo kiếp của vũ trụ sụp đổ, chôn vùi hoàn toàn, không thể tồn tại.
Một giọng nói khàn khàn phá vỡ không khí yên tĩnh buổi sáng sớm, Tần Mục chống gậy, giọng nói trầm thấp, cố gắng kêu gọi linh hồn hắc sa của người què.
Nhưng không có một linh hồn hắc sa nào trả lời hắn.
Tân Mục làm phép rất chậm, âm thanh kéo dài, hệt như một con sói già bị thương trong rừng núi, dùng thứ âm thanh thều thào, khàn khàn kêu gọi đồng bọn của mình. Từ đầu đến cuối, hắn vẫn không thể dẫn dắt nổi một linh hồn hắc sa nào tới.
Vụ nổ do đạo quả tạo ra quá kịch liệt, dưới tình huống này, linh hồn hắc sa không thể tồn tại được.
Đạo quả là do đại đạo ngưng tụ, đại diện cho đạo hạnh chí cao của người thành đạo. Người què cầm gậy Thái Dịch đâm vào trong đạo quả của quái nhân cao gây khiến đạo quả bùng nổ, trong trận bùng nổ kịch liệt, linh hồn sẽ hoàn toàn bị chôn vùi.
Một tay Tân Mục chống gậy, một tay khác quơ về phía trước, nhưng không bắt được thứ gì.
Hắn dồn dập thở dốc, trong giây phút cuối cùng, liệu người què có thể lấy tốc độ vô cùng kinh người xuyên qua đạo quả, đi vào trong quái nhãn sau lưng quái nhân hay không?
Hắn có thể đi vào vũ trụ quá khứ thông qua quái nhãn hay không? Trong mắt Tân Mục lộ ra tia chờ mong, chống gậy loạng choạng tiến lên, cố gắng tìm kiếm dấu vết để lại bên trong vùng đất chết.
Thế nhưng vẻ mong chờ trong mắt hắn dân dần tiêu tán, ánh mắt bỗng chốc trở nên vô hồn.
Cho dù người què tới được vũ trụ quá khứ thì cũng không thể sống sót trong đại kiếp sụp đổ, vẫn sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt, không còn sót lại chút gì.
Hắn ngồi xuống, bần thần suy nghĩ, qua hồi lâu, bờ môi giật giật, mang theo tiếng khóc nức nở nói:
- Ngươi là thiên hạ đệ nhất thần trộm, ngay cả Phi Hương Điện cũng không ngăn cản nổi ngươi...
Hắn lại lặng im, một lúc lâu sau mới lấy ra một cái bình ngọc, cẩn thận thu hồi thần huyết bên trên trượng gỗ, chẳng qua bên trên trượng gỗ chỉ còn lại một chút vết máu màu nâu.
Tiếng nói của ai đó đột nhiên vang lên, đó là những người đã rời đi, nhưng giờ đây trở về kiểm tra trận chiến tối qua.
Tần Mục cố gắng giấu bi thương nơi đáy lòng, thôi thúc Bá Thể Tam Đan Công khiến sắc mặt dễ nhìn một chút, lúc này mới đứng dậy. Hắn lặng lẽ lau nước mắt trên mặt, không để mọi người nhìn ra bản thân đã khóc, lại vỗ vỗ mặt mình, thả lỏng cơ bắp căng cứng do khóc.
Những người bước tới đây đều là những người quan tâm hắn nhất. Đám người Tư bà bà, người câm, người mù bước nhanh tới, xa xa nhìn thấy Tân Mục bình an vô sự đứng đó, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
- Mục Nhi, người què đâu?
Tư bà bà bước nhanh tới, đầu tiên là kiểm tra thương thế trên người Tân Mục một chút, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhìn xung quanh, nghi ngờ nói:
- Người què chết tiệt chạy đi đâu rồi? Người mù nói, đêm qua hẳn nhìn thấy người què lại lén chạy trở về, nói là chuẩn bị cứu ngươi... Người què đâu? Người què chết tiệt, đừng trốn nữa, mau ra đây!
Nàng tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy bóng dáng cố nhân, lại gọi mấy tiếng nữa.
Người mù mở thần nhãn ra, nhìn xung quanh, ngăn cản Tư bà bà, lắc đầu nói:
- Bà bà, đừng gọi nữa, người què không có ở đây. Mục Nhi, đêm qua lão què không xuất hiện à?
Tân Mục lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười, nói khẽ:
- Đêm qua Què gia gia xuất hiện, hắn giúp ta giết chết tên thành đạo của vũ trụ quá khứ.
Người câm nắm chặt cái rương trong tay, có chút bất an, vẻ mặt người mù tái mét, nhìn cây gậy trong tay Tân Mục.
Tân Mục lặng lẽ nhích bàn tay, che kín vết máu trên gậy.
Tư bà bà miễn cưỡng cười một tiếng, nói:
- Tên hèn nhát này, xưa giờ nhát như chuột, dũng mãnh như vậy từ bao giờ chứ... Hắn đi đâu rồi?
Nụ cười trên mặt Tân Mục không hề tắt, nói:
- Hắn đến vũ trụ quá khứ. Hắn nói với ta, hắn đã trộm khắp vũ trụ này của chúng ta rồi, không còn chỗ để thi triển quyền cước. Hắn muốn đến vũ trụ quá khứ, trộm bảo tàng thần thánh nơi đó.
Tư bà bà cũng nở nụ cười, nói:
- Cái tên què chết tiệt này, một ngày không vơ vét được đồ vật của người ta thì không vui. Quả thật hắn đã trộm khắp thiên hạ, ngay cả hậu cung của Thiên Đế cũng bị hẳn trộm một lượt. Hắn còn trộm vỏ trứng Thiên Đế, lần trước hắn còn khoe khoang, cảm thán nói dưới gầm trời này đã không còn chỗ nào đáng để hẳn ra tay nữa.
Tân Mục gật đầu:
- Đúng là như vậy. Lý tưởng khát vọng của Què gia gia là không ngừng trộm cắp, khiêu chiến những việc khó khăn hơn.
Nụ cười trên mặt Tư bà bà càng tươi hơn, tươi đến mức không gì dập tắt nổi:
- Hắn là người như vậy. Năm đó, khi bản lĩnh còn rất thấp, hắn đã đi trộm quốc khố của Diên Phong Đế, còn bị Giang Bạch Khuê chém một chân, cho dù như thế, Giang Bạch Khuê cũng không bắt hắn.
-Ừ.
Tư bà bà tiếp tục cười nói:
- Khi chúng ta ở ẩn tại thôn Tàn Lão, hẳn vẫn cứ thích trộm. Ta chê ngươi phiền, lúc đưa ngươi ra ngoài, mỗi lần hắn đều trộm đưa ngươi trở về phòng ta, mà hắn thì trốn ở một góc âm u vui vẻ nhìn ta tức giận với ngươi.