Chương 1930: Bảy mươi hai điện trong thành Ngọc Kinh
Chương 1930: Bảy mươi hai điện trong thành Ngọc KinhChương 1930: Bảy mươi hai điện trong thành Ngọc Kinh
Ngụy Tùy Phong lại lấy gương ra, nói:
- Ta và Thúc Quân đến Di La Cung - nơi sâu nhất thành Ngọc Kinh. Ta đã sao chép lại một ấn ký đạo văn của chủ nhân Di La Cung trên bức tường, ngươi đi đường quan sát một chút, ít nhiều cũng hiểu thêm chút về hắn.
Tân Mục cất gương đi, thoáng quan sát, sắc mặt không khỏi thay đổi.
Ngụy Tùy Phong do dự, cuối cùng quyết định, xoay người rời đi, lắc đầu nói:
- Mặc dù ta rất muốn vào thành Ngọc Kinh cùng ngươi, nhưng nghĩ lại, ta thực sự có thể sẽ liên lụy ngươi. Cái nơi quỷ quái đó thực sự quá hung hiểm...
Tân Mục cao giọng nói:
- Sư huynh, cố gắng tu luyện! - Ta biết rồi!
Ngụy Tùy Phong tức giận khoát tay.
Tân Mục cười ha hả, thúc giục Bá Thể Tam Đan Công, lấy Thiên Cung Tái Cực làm chủ, bước một bước vượt qua trăm núi ngàn sông, tiến về phía thành Ngọc Kinh của Tổ Đình.
Một ngày sau, cuối cùng hắn cũng đã đến thành Ngọc Kinh của Tổ Đình, dừng bước ở ngoài thành, nhìn vào trong thành.
Chỉ thấy lúc này, toàn bộ tòa thần thành cổ xưa lộ ra, nguy nga, hùng vĩ, cổ kính, đổ nát. Tòa thần thành này cho người †a một loại cảm giác chân thực, lại không chân thực, giống như đang đứng sừng sững ở nơi vực sâu của không gian và thời gian cổ xưa, không phải ở trong vũ trụ này.
Thế nhưng cũng dường như đã đến vũ trụ này, toát ra cảm giác trấn áp tất cả đại đạo thiên địa. Mà không khí chết chóc xung quanh và trong thành lại khiến Tân Mục có một cảm giác vô cùng khó chịu, như thể dường như tòa thành này vẫn còn bị bao phủ trong đại kiếp vũ trụ hủy diệt, không thể thoát ra.
Dường như chỉ cần đi vào trong thành sẽ bị cuốn theo đại kiếp hủy diệt, vô cùng nguy hiểm.
Tân Mục lấy lại bình tĩnh, tay trái nâng Kiếp Kiếm, cất bước đi vào trong thành.
Trong tích tắc bước vào trong thành, Tần Mục lập tức cảm nhận được thọ nguyên của mình đã có dấu hiệu sắp kết thúc.
Thần Thông Giả tu luyện tới của cảnh giới Sinh Tử Thần Tàng là đã có thể cảm nhận được lúc nào thọ nguyên của mình sẽ tận, nhưng sau khi tu luyện tới Thần Cảnh, Thân Chỉ sẽ cảm nhận được thọ nguyên của mình kéo dài vô tận, đồng thọ cùng trời đất. Nhưng có lẽ toà thành Ngọc Kinh này là nguyên nhân của đại kiếp sụp đổ, cho nên dẫn đến việc đại đạo có điểm cuối, bởi vậy người tu đạo cũng có thọ nguyên.
Tân Mục trầm ngâm một chút, thôi thúc Bá Thể Tam Đan Công, nguyên khí từ trong cây thế giới thụ chảy qua, loại cảm giác thọ nguyên đã tận lập tức biến mất.
Cây thế giới hệt như loại vật chất bất dịch trong từng vũ trụ, mặc cho từng vũ trụ hủy diệt hay sinh ra, cây thế giới cũng chưa từng thay đổi. Tuy cây thế giới của Tần Mục là cây non, không mạnh mẽ, nhưng cũng có tính chất đặc biệt này.
Vả lại, khí tức của đại kiếp sụp đổ trong thành Ngọc Kinh cũng không quá mạnh, không thật sự bước vào kiếp sụp đổ, bởi vậy cây thế giới trong Thần Tàng của Tân Mục có thể chống đỡ được.
Đương nhiên, nếu thật sự là đại kiếp sụp đổ thì cây thế giới cũng không ngăn được, bởi lẽ hiện tại mầm cây này vẫn còn nhỏ.
Tân Mục đi vào trong thành, cẩn thận né tránh một số nơi hung hiểm. Lãnh Tịch Chi Phong và Nhiệt Tịch Chi Phong ở nơi này là quỷ dị nhất, nhiệt độ của nó đủ để thiêu chảy đạo liên của đại đạo và lĩnh vực, hoặc cũng có thể đóng băng tất cả, khiến đạo liên đứt gãy, tất cả thân thông đều không có tác dụng, cực kỳ hung hiểm.
- Lãnh Tịch Chi Phong ở nơi này giống ở Chung Cực Hư Không...
Tần Mục đứng dưới một đạo thụ khô héo, quan sát Lãnh Tịch Chi Phong thổi qua xung quang đạo thụ, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lãnh Tịch Chi Phong có nhiều điểm giống với thần thông Đại La Thiên Thượng Tụ Viên Thành của hắn, nhưng lợi hại hơn nhiều.
Hắn đuổi theo đuôi Lãnh Tịch Chi Phong, cẩn thận đi theo, tinh tế quan sát, phỏng đoán ảo diệu chất chứa trong đó, qua không biết bao lâu, Lãnh Tịch Chi Phong chui vào trong một vùng khí hỗn độn.
Tần Mục bỗng nhiên ngẩng đầu, quan sát xung quanh, lúc này mới phát hiện mình đã đi chệch hướng bản đồ địa lí của Ngụy Tùy Phong, không biết chạy đến nơi nào của thành Ngọc Kinh.
Nơi này càng đổ nát hơn, đâu đâu cũng có đạo thụ khô héo. Đạo thụ mọc thành rừng, còn có đạo quả khô héo treo trên cây, thậm chí có vài đạo quả rơi dưới tàng cây.
Lá và cành đạo thụ khô héo rơi đây trên mặt đất, khi dẫm lên, cành cây gãy răng rắc, tiếng lá cây sào sạt.
Hắn đạp lên một thứ gì đó cưng cứng, gạt lá khô ra, chỉ thấy một bộ xương khô bị chôn dưới lớp lá cây.
Có lẽ đây là hài cốt của người thành đạo, không biết tại sao lại chết ở chỗ này.
- Người thành đạo trong đại kiếp vũ trụ sụp đổ cũng chỉ là sâu kiến.
Tân Mục nhìn xung quanh, đột nhiên giơ tay lên, lá khô bay đầy trời, cuốn khỏi mặt đất.
Chỉ thấy trong rừng đạo thụ khô héo đâu đâu cũng có hài cốt người thành đạo, nhìn thấy mà giật mình!
Tần Mục nhíu mày, kiểm tra từng bộ hài cốt, sau một lúc lâu, hắn phun ra một ngụm trọc khí.
Những người thành đạo này không phải tự nhiên mà chết, mà là bị ta người giết chết!
Trên mỗi bộ xương cốt khô đều có đủ loại vết thương do lợi khí tạo thành!
- Là ai giết chết các ngươi?
Hắn dừng lại trước một bộ xương khô, gõ gõ, cố gắng đánh thức xương khô, chỉ thấy bộ xương khô không nhúc nhích, bên trong xương khô không có linh hồn.