Chương 1961: Người tốt (2)
Chương 1961: Người tốt (2)Chương 1961: Người tốt (2)
Tân Mục nhìn nữ tử trong đạo quả đó, lạnh lùng cười nói:
- Chủ nhân Di La Cung tốt bụng như vậy sao? Chẳng lẽ hắn là người tốt của mười sáu kỷ vũ trụ?
- Đâu chỉ là người tốt!
Trong lời nói của nữ tử trong đạo quả thể hiện sự tôn kính và sùng bái chủ nhân Di La Cung, nói:
- Nếu không có hắn và thành Ngọc Kinh, hiện tại các ngươi vẫn chỉ là mấy tên ngốc chỉ biết dùng Thần Thạch Thái Sơ để thôi thúc thần thức, không bao giờ có thể tiến vào thời đại văn minh!
Sắc mặt Tường Thiên Phi tối sầm lại, rất không thoải mái với từ ngu ngốc.
- Là thành Ngọc Kinh của chủ nhân Di La Cung đã khai sinh ra nền văn minh của các ngươi!
Nữ tử trong đạo quả tiếp tục nói:
- Mục đích hắn xây dựng nên thành Ngọc Kinh cũng không phải là để thống trị các ngươi, mà là để cứu các ngươi! Hắn hy vọng có thể cứu các ngươi ra khỏi đại kiếp hủy diệt khi vũ trụ của các ngươi sụp đổi Ngươi coi thành Ngọc Kinh này là cạm bẩy, nhưng ngươi lại không biết, tòa thành Ngọc Kinh này là do hắn sử dụng đại đạo của bản thân và hàng vạn đại đạo của người thành đạo hợp lực luyện thành! Cạm bẫy sao?
Nàng lạnh lùng cười không thôi, nói:
- Tòa thành này chứa đựng kiến thức đại đạo của hắn, chứa đựng kiến thức đại đạo của ngàn vạn người thành đạo. Nếu các ngươi có thể tu thành Ngọc Kinh, lĩnh ngộ được đại đạo huyền bí chứa đựng trong tòa thành này, vậy thì các ngươi đã đủ trình độ để thành đạo, đủ sức mạnh để vượt qua đại kiếp hủy diệt! Trong mắt nàng lóe lên vẻ cuồng nhiệt:
- Tòa thành này cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, kiên cố hơn vì các ngươi, nó sẽ lần lượt mang chúng ta vượt qua đại kiếp vũ trụ sụp đổ! Nếu Ngọc Kinh thật sự là cạm bẩy, hắn cần gì phải truyền bá đại đạo của bản thân? Cần gì phải để cho ngàn vạn người thành đạo dùng đại đạo của bọn họ để xây nên tòa thần thành này?
Tân Mục và Tường Thiên Phi nghe mà trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày sau cũng không nói nên lời.
Đặc biệt là Tân Mục, từ lâu hắn đã biết Ngọc Kinh là cạm bẫy, trong nội tâm của hắn cũng chắc chắn cho rằng đây là cạm bẩy do chủ nhân Di La Cung để lại, dùng để hãm hại Thần Thông Giả và Thần Chỉ của thời đại này, cạm bẫy giúp cho bọn họ sớm ngày giáng xuống!
Chính vì quan niệm này khiến hắn luôn có đủ loại thành kiến khi nhìn vào thành Ngọc Kinh của Tổ Đình này.
Nhưng sau khi nghe những lời của nữ tử trong đạo quả này xong, đột nhiên một góc nhìn khác xuất hiện trong hắn, khiến hắn có chút nghi ngờ về cái bẫy của Ngọc Kinh.
Quả thật nếu chủ nhân Di La Cung thật sự muốn giăng cạm bẫy Ngọc Kinh, vậy thì cần gì phải lạc ấn đại đạo của bản thân trên thành Ngọc Kinh, cần gì phải tập hợp sức mạnh của ngàn vạn người thành đạo, tiêu hao hết tâm tư và sức lực để xây dựng nên tòa thần thành này?
Cạm bẫy Ngọc Kinh có thật sự tồn tại hay không?
Nói cách khác, từ đầu đến cuối, chủ nhân Di La Cung luôn là một người tốt bụng, muốn cứu người?
- Nhưng mà người thành đạo tiền sử lén qua sông đến vũ trụ của bọn ta sẽ khiến cho vũ trụ của bọn ta già cỗi, suy vong một cách nhanh chóng, đại kiếp hủy diệt của vũ trụ này sẽ đến trước thời hạn.
Tân Mục lạnh lùng cười nói:
- Việc này ngươi giải thích thế nào?
Nữ tử trong đạo quả khô héo đó lắc đầu nói:
- Việc này là do những người thành đạo khác không muốn bỏ mạng, ham mê quyền thế mà thôi, có liên quan gì đến chủ nhân Di La Cung? Từ đầu đến cuối, chủ nhân Di La Cung chưa từng thử đặt chân vào vũ trụ của các ngươi, tất cả những gì hắn muốn làm chỉ là xây dựng nên tòa thần thành này. Còn hành động của những người khác không liên quan gì đến hắn.
Sự tôn sùng của nàng đối với chủ nhân Di La Cung đạt tới trình độ cao đến mức không thể cao hơn được nữa, sự tôn kính tràn đầy trong lời nói, thậm chí không cho phép Tân Mục nghi ngờ chủ nhân Di La Cung.
- Ngươi có thể nghi ngờ bất cứ ai, nhưng tuyệt đối không được nghỉ ngờ hắn, bất kì hiềm nghi và nghỉ ngờ nào cũng là một sự sỉ nhục với hắn!
Nữ tử trong đạo quả đó chém đỉnh chặt sắt nói:
- Nếu các ngươi thật sự có thể lĩnh ngộ triệt để huyền bí của thành Ngọc Kinh, khi đó các ngươi sẽ nhận ra được sự vĩ đại của chủ nhân Di La Cung, cũng sẽ nhận ra dụng tâm lương khổ của hắn! Ngươi cho rằng đó là cạm bẩy, là cạm bẫy bọn ta cố ý để lại cho các ngươi, nhưng ngươi lại không biết rằng, bọn ta cũng đã tu luyện thành Ngọc Kinh!
Tân Mục im lặng.
Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi nói:
- Không quan tâm ngươi nói ba hoa chích chòe thế nào, ta vẫn sẽ tiếp tục nghỉ ngờ. Bởi vì một đạo hữu ta kính trọng nhất đã bị chủ nhân Di La Cung đáng khen ngợi của ngươi đánh rơi xuống sông hỗn độn, không biết tung tích! Thậm chí ta còn nghi ngờ rằng, ngay cả những người thành đạo. như các ngươi cũng đã rơi vào trong cạm bẩy Ngọc Kinh của hắn mà không hề hay biết!
Nữ tử trong đạo quả lạnh lùng cười:
- Ếch ngồi đáy giếng!
Dứt lời, nàng lập tức không để ý đến hắn nữa.
Tần Mục lẩm bẩm nói:
- Từ đầu đến cuối ta vẫn luôn có thái độ nghi ngờ hắn... nhất định phải có sự nghỉ ngời