Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 1944 - Chương 1990: Phù Văn Thứ Nhất (2)

Chương 1990: Phù văn thứ nhất (2) Chương 1990: Phù văn thứ nhất (2)Chương 1990: Phù văn thứ nhất (2)

Mà hiện giờ,hắn sử dụng con mắt này, cảm giác hỗn độn này đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó đạo văn của Di La Cung trở nên vô cùng rõ ràng, tất cả mọi thứ của đạo văn chớp mắt rõ như ban ngày!

Đạo văn do Ngụy Tùy Phong dùng Gương Càn Khôn của người điếc phản chiếu ra chỉ có hình, không có biến hóa của đạo văn, tất cả đều cố định.

Mà hiện tại, Tân Mục dùng mắt dọc giữa mi tâm để nhìn thì lập tức nhìn thấy đạo văn này đang không ngừng biến hóa!

Đạo văn vốn dĩ vô cùng phức tạp, chứa đựng thông tin gần như vô cùng vô tận, cực kì khó tham ngộ.

Mà bây giờ, Tần Mục lại nhìn thấy biến hóa bên trong đạo văn, trong lòng lại càng ngạc nhiên.

Mỗi khoảnh khắc biến hóa của đạo văn Di La Cung đồng nghĩa với việc thông tin truyền đạt của đạo văn lớn hơn nhiều lần so với thông tin đạo văn cố định bất biến có thể truyền đạt!

Đạo văn mà hai Gương Càn Khôn phản chiếu chỉ là một phần vạn vạn thông tin mà đạo văn ẩn giấu!

Khi mắt dọc giữa mi tâm của hắn đang thăm dò cấu tạo của đạo văn, hắn còn có thể nhìn thấy quá trình chuyển biến từ Thái Cực đến Thái Tố, đến Thái Thủy, Thái Sơ, Thái Dịch!

Hắn không khỏi nhìn đến mức si mê say đắm.

Thông tin ẩn chứa bên trong đạo văn của chủ nhân Di La Cung vô cùng lớn, một đạo văn là có thể lấp đầy hai không gian vô tận của hai Gương Càn Khôn, đương nhiên vô cùng đáng sợ, nhưng điều khiến hắn thán phục hơn là trình độ của chủ nhân Di La Cung.

Là cường giả ở cấp bậc thành đạo, đạo hạnh của hắn đã không thể miêu tả bằng từ ngữ, tri thức của hắn khiến Tần Mục cấp Thiên Tôn cũng phải kinh ngạc!

- Lạ thật, con mắt của ta vốn không thể nhìn được những thứ này, tại sao bây giờ lại nhìn được nhỉ?

Tân Mục đột nhiên nhớ đến giọt nước mắt kia, thầm nghĩ:

- Lẽ nào do giọt nước mắt trên đạo thụ của chủ nhân Di La Cung đã kích thích sức mạnh của mắt dọc của ta?

Hắn trầm mặc.

Thái Dịch dùng đạo lộ khiến mắt dọc giữa mi tâm của hắn có thể nhìn thấy vật, nhìn thấu hỗn độn, mà nước mắt của chủ nhân Di La Cung lại khiến hắn có thể chế ngự được sức mạnh của con mắt này. Hai vị tiền bối này đối xử với hắn đều tốt, nhưng sự đánh giá của chủ nhân Di La Cung đối với Thái Dịch khiến hắn không thể buông bỏ.

Đột nhiên Tân Mục gượng gạo nở một nụ cười:

- Chủ nhân Di La Cung hỏi ta cần bao nhiêu nước mắt, ta lại ngốc nghếch không trả lời, xem ra hiện giờ nên cần nhiều một chút mới phải.

Tâm trạng của hắn lại khôi phục như bình thường, không tiếp tục khúc mắc với thân phân của Thái Dịch nữa.

Bất luận Thái Dịch có phải người thành đạo tiền sử hay không, hắn đều không muốn đắn đo nữa. Bậc gia trưởng của thôn Tàn Lão đều dạy dỗ hẳn từ nhỏ, để nhận biết một người, ngoại trừ quan sát lời nói của người đó còn phải quan sát cả hành động của họ.

Đừng xem người đó nói gì, còn phải xem hẳn làm gì.

Không thể bởi vì lời đánh giá của người đó mà làm mất năng lực phán đoán của mình.

Bất luận Thái Dịch có phải người thành đạo tiền sử hay không, những hành động của hắn trong quá khứ đều có lợi với vũ trụ này, hắn chặt đổ cây thế giới, bảo vệ Đại Hắc Sơn, khiến cho những kẻ thành đạo tiền sử không thể giáng lâm, không thể xâm nhập, vậy thì đây là điều tốt.

Thái Dịch tu bổ Đại Hắc Sơn, giúp Tần Mục giải quyết vấn đề khó của cây thế giới, giúp cho người dân Diên Khang có thể sống ở Đại Hắc Sơn và Tổ Đình, cho đến giờ, còn dùng đạo lộ trên đạo thụ của hắn tu bổ vết nứt của Đại Hắc Sơn, vậy thì đây là điều tốt.

Đây là ơn của hắn đối với thế giới này.

Tân Mục có thể sở hữu thần nhãn, có thể trông được một cây thế giới ở trong cơ thể mình cũng đều liên quan đến hẳn.

Đây là ơn của hắn đối với Tân Mục.

Để báo ơn, để báo đáp tất cả những điều hắn làm từ trước đến giờ, Tân Mục không quan tâm đến thân phận thực sự của hắn, vẫn sẽ cứu hắn.

Còn về sau khi cứu Thái Dịch ra, lập trường giữa hai người họ thế nào, vẫn phải tiếp tục quan sát lời nói và hành động.

- Nếu như hành động của hắn không xung đột với nguyên tắc của ta thì chúng ta vấn có mục đích chung, vậy thì ta và hắn vẫn là đạo hữu.

Tần Mục thản nhiên cười một tiếng, cảm thấy cuối cùng có thể ung dung đối mặt với tất cả biến hóa của tương lai, trong lòng thanh thản, đạo tâm thông suốt sáng sỦa:

- Nếu như hành động của hắn xung đột với nguyên tắc của ta, mục đích trái ngược, vậy thì ta và hắn chính là kẻ thù.

Hắn nghĩ thông suốt những điều này, trong lòng không còn bất kì vướng bận nào. nữa, tiếp tục nghiên cứu đạo văn của chủ nhân Di La Cung.

Biến hóa của đạo văn này quá nhiều, thông tin bị ẩn giấu cũng vô cùng phức tạp. Tân Mục ước chừng, nếu như tự hắn ở lại nơi này, chỉ nghiên cứu một đạo văn thì e rằng thời gian hao phí có thể dùng vạn năm để tính toán.

- Ta không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy.

Ánh mắt hắn lóe lên, nghĩ ra ý kiến:

- Thay vì ở lại nơi này quan sát sự thay đổi của đạo văn, chỉ bằng nghiên cứu gốc rễ của nó, đầu tiên phải làm rõ phù văn nguyên khí Hồng Mông tầng sâu nhất. Sau khi làm rõ phù văn nguyên khí Hồng Mông, ta mới thử dùng biến hóa tâng dưới cùng để diễn tiến từng tầng và cơ cấu đạo văn.
Bình Luận (0)
Comment