Chương 2008: Con đường thành đạo
Chương 2008: Con đường thành đạoChương 2008: Con đường thành đạo
Tân Mục thở phào, nhảy xuống khỏi thuyền. Mọi người trong Thánh Sơn sớm đã chú ý tới chiếc thuyền này, ai nấy đều vây đến, vuốt ve Kim Thuyền. Tần Mục vội vã đi gặp Hư Sinh Hoa và Lam Ngự Điền, gấp gáp nói:
- Đừng cách quá gần, tính cách của chiếc thuyền này rất cổ quái.
Hắn nói xong thì vội vàng đi.
Người mù vuốt ve Kim Thuyền, cười nói:
- Chiếc thuyền còn này có tính khí?
Hắn còn chưa dứt lời, một sợi kim quang soạt một cái hạ xuống, cuốn chặt lấy hắn, ngay sau đó người mù đáp xuống thuyền.
Người mù kinh hãi kêu lên một tiếng, nhìn xung quanh, chỉ thấy mọi người dưới thuyền đều bị chiếc thuyền bắt lên thuyền!
Mọi người kinh hãi kêu lên, muốn rời khỏi chiếc thuyền này, nhưng mặc cho thân thông của bọn họ kinh thiên cũng không thể thoát ra khỏi chiếc thuyền này.
Người câm và Tư bà bà đứng ở trên thuyền quay sang nhìn nhau, chỉ thấy trên thuyền còn có mấy ngàn con cự thú Thái Cổ cũng đang quay sang nhìn nhau.
- Mục Nhi, con thuyền quái dị này từ đâu ra?
Mọi người nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện chiếc Kim Thuyền này to lớn hơn nhiều so với bọn họ nhìn thấy, đứng bên ngoài thuyền nhìn vào và đứng trên thuyền nhìn ra hoàn toàn là hai thế giới.
Trên thuyền có nhiều tòa kim điện, bên trên khắc phù văn kỳ lạ không ngừng lưu chuyển. Những con cự thú Thái Cổ chỉ dám đứng trên boong tàu, không dám đi lung tung, còn mọi người to gan hơn nhiều, xem xét xung quanh, tìm kiếm cách rời khỏi con thuyền này như nào.
- Bên trong những kim điện đó là gì?
Người mù cẩn thận xem xét cánh cửa kim điện khổng lồ, nói:
- Cửa này không khóa, ta thử xem có thể mở nó ra không.
Một lúc sau, cửa điện mở ra, một mùi hôi thối từ bên trong trào ra.
Mọi người bịt mũi, đợi khi mùi hôi thối này bay đi hết mới thật cẩn thận đi vào trong điện.
Lọt vào mắt của bọn họ là một chư thiên thế giới rộng lớn huy hoàng. Thế giới này có mặt trời, ánh trăng và ánh sao, có vô số tòa thành, trong những tòa thành này có từng bộ xương khô trắng đang bận rộn. Hàng ngàn hàng vạn bộ xương khô trắng đi lại trong thành, trong thành có người đang đút cho con ăn, có người làm ăn đang buôn bán, có người đang mặc cả trả giá với chủ tiệm, còn có không ít người làm ruộng trên bãi đất trống bên ngoài thành.
Mọi người ngơ ngác nhìn cảnh này.
- Những bộ xương trắng này là?
Hoa Huyên Tú vừa mới nói ra một câu, đột nhiên cả chư thiên thế giới sụp đổ, vô số xương trắng hóa thành khí Hỗn Độn trong phút chốc, cơ thể tan rã, thành phố Sụp xuống, mặt trời, ánh trăng sao đều sụp đổi
Ầm!
Trong kim điện vang lên một tiếng chấn động, trong điện chỉ còn lại một làn khí Hỗn Độn.
Mọi người ngơ ngác nhìn cảnh này, hồi lâu cũng không nói ra lời.
Đúng lúc này, một bóng người không biết từ đâu bước tới, đi lại trong khí Hỗn Độn mênh mông, mà khí Hỗn Độn không quá đầu gối của hắn.
Đó là một hư ảnh giống như hồi quang phản chiếu của lịch sử, khắc bóng hình của hắn ở nơi này.
Hắn đi lại trong thế giới bị hủy diệt, mờ mịt nhìn xung quanh.
Hắn đã không tìm được người thân, bạn cũ, sinh linh mà hắn bảo vệ ở xung quanh.
Hắn há miệng như là một con sói bị thương gào thét trong hỗn độn, kêu gọi, nhưng không ai trả lời hắn.
Đám người Tư bà bà và người mù nhìn bóng hình đó, trong lòng sinh ra một nỗi bi thương kỳ lạ, không kiêm được mà rơi nước mắt. Bóng hình đó thi triển thần thông kỳ dị trong hỗn độn giống như khai thiên lập địa tái diễn càn khôn, lại giống như là ngược dòng thời gian khiến sinh mệnh đã mất sống lại.
Thần thông của hắn khiến cho mọi người há hốc miệng ngạc nhiên, hết lời khen ngợi. khí Hỗn Độn dần dần xảy ra biến hóa, sao sáng chậm rãi xuất hiện, mặt trời nhô lên, ánh trăng chiếu xuống.
Từng tòa thành bỗng được dựng lên, từng bộ xương khô đứng lên trong hỗn độn.
Đây là thần thông kinh thiên vĩ địa thế nào?
Mọi người thấy được đạo diệu vô tận, thấy được thần thông cải tử hoàn sinh, thấy được trí tuệ văn minh kết tinh của hình thái cuối cùng trong một vũ trụ.
Nhưng mà tất cả lại sụp đổ một lần nữa, hủy diệt trong phút chốc. Hồi lâu sau, người mù và mọi người cùng lui khỏi tòa đại điện này, đóng cửa đại điện lại.
- Người đó là ai?
Tư bà bà lẩm bẩm nói:
- Lúc hắn kêu khóc khiến người ta có cảm giác như sắp bị xé tim, giống như, giống như...
- Giống như Mục Nhi cô độc bất lực trong Diên Khang Kiếp.
Người mù nói với vẻ bình thản:
- Năm đó sau khi người què cõng Mục Nhi chạy ra khỏi Diên Khang Kiếp, hắn đã nói với ta rằng phải cứu Mục nhi. Người què chạy nhanh lắm, lần nào cũng là hắn cứu Mục Nhi...
Trong lòng mọi người nặng nề.
Giây phút Diên Khang Kiếp ập đến, tất cả mọi áp lực đều dồn lên người Tân Mục, bất kể hẳn giãy giụa thế nào, phản kháng ra sao, khi phát hiện không thể cứu được Diên Khang, có lẽ hắn cũng giống như bóng hình trong hỗn độn đó, đau khổ, cô đơn, bất lực.
Bọn họ rời khỏi tòa kim điện này, đi đến một tòa kim điện tiếp theo.
Bên trong Thập Vạn Thánh Sơn, Tần Mục tìm được Hư Sinh Hoa và Lam Ngự Điền, hai người đang ở tu bổ Hắc Sơn bị nứt ra.
Tân Mục nói với bọn họ cuộc gặp gỡ của mình trong thành Ngọc Kinh Tổ Đình, nói đến bảy mươi hai Bảo Điện và cạm bẫy Lăng Tiêu, cạm bấy Tử Tiêu.