Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 1966 - Chương 2012: Tới Thăm (3)

Chương 2012: Tới thăm (3) Chương 2012: Tới thăm (3)Chương 2012: Tới thăm (3)

Mọi người đều tự thi triển thần thông để khảo nghiệm Giang Vân Gian, nhưng không ai ngoại lệ, đều bị Giang Vân Gian phá vỡ, cho dù đích thân Hạo Thiên Tôn và Hiểu Thiên Tôn khảo nghiệm cũng không thể làm khó hắn, lúc này mấy vị Thiên Tôn và Cổ Thần mới vui vẻ khâm phục.

- Đương nhiên đệ tử của Thái Dịch có bản lĩnh này.

Bọn họ không còn nghỉ ngờ.

Giang Vân Gian liếc nhìn sắc trời, đột nhiên nói:

- Các ngươi khảo nghiệm ta lâu như vậy, vậy ta cũng khảo nghiệm các ngươi, xem xem bản lĩnh của mấy Thiên Tôn các ngươi thế nào!

Mọi người bật cười.

Tổ Thần Vương cười nói: - Cũng chính vì ngươi là đệ tử của Thái Dịch, nếu đổi lại là người khác ăn nói với ta như vậy, đã sớm bị ta đánh chết rồi!

Giang Vân Gian cười lạnh lùng nói:

- Cái gọi là Thiên Tôn cũng không dám nhận khảo nghiệm sao? Thứ ta dùng để khảo nghiệm các ngươi là một đạo văn trận pháp mà sư tôn của ta vẽ, ta bị làm khó lâu rồi, nếu các ngươi có thể giải được, đương nhiên ta sẽ dập đầu tạ lỗi với các ngươi! Nếu các ngươi có gan thì đi theo ta!

Trong lòng mấy vị Thiên Tôn khẽ động:

- Đạo văn trận pháp do Thái Dịch vẽ? Vậy thì không thể bỏ qua!

Bọn họ đi theo Giang Vân Gian đến trước vách đá của Thập Vạn Hắc Sơn, chỉ thấy trên vách đá đó khắc một vài đạo văn, hợp thành trận pháp, quả thật là vô cùng huyền diệu! Ánh mắt của Hạo Thiên Tôn và Hiểu Thiên Tôn dừng trên trận pháp đó, sắc mặt hơi thay đổi, thâm nghĩ:

- Quả nhiên Thần thông của Thái Dịch sâu xa khó hiểu. Đạo văn trận pháp này, ngay cả ta cũng không hiểu ngay được!

Các vị Thiên Tôn và Cổ Thần trầm tư suy nghĩ, ánh mắt của bọn họ chỉ cần dừng trên đạo văn đó, bất giác bị thần diệu trong đó hấp dẫn, càng lún càng sâu, chỉ cảm thấy trong đó vô cùng thần diệu, biến hóa vô tận, khiến người ta chìm đắm vào đó.

Thái Tố thấy được đại đạo Thái Tố trong đó, Cổ Thần Thái Dương thấy được đại đạo Thái Cực trong đó, những người khác cũng đều nhìn thấy đạo pháp của mình, càng nhìn kỹ càng trầm mê.

Giang Vân Gian khẽ thở hắt ra, thâm nghĩ:

- Nghĩa phụ bảo ta dẫn bọn họ đến nơi này, lợi dụng đạo văn trận pháp trên vách đá lôi kéo bọn họ, kéo dài tới chiều tối, xem ra có thể thành công. Quái lạ, rốt cuộc đạo văn trận pháp này là gì? Vì sao ngay cả Thiên Tôn cũng bị nó làm khó?

Đạo văn trận pháp trên vách đá là do Tân Mục tự khắc lên trên, Tân Mục dặn dò hắn đừng nhìn lên, đợi khi mặt trời xuống núi mới gọi các vị Thiên Tôn tỉnh lại, dẫn bọn họ đến dưới cây thế giới.

Bởi vậy rốt cuộc đạo văn trận pháp trên vách đá là cái gì, hắn cũng không hiểu.

Nhưng sư phụ Lam Ngự Điền của hắn từng tới nơi này xem đạo văn trận pháp trên vách đá, nói với hắn đó là biến chủng của phù văn nguyên khí Hồng Mông, cũng dặn hắn đừng nhìn, nếu không sẽ chìm đắm trong đó.

Không biết qua bao lâu, Giang Vân Gian thấy tà dương chiếu xuống, vội vàng ho khan một tiếng, cao giọng nói:

- Các vị Thiên Tôn, các ngươi đã giải mã được huyền diệu của đạo văn trận pháp này chưa?

Đám người Hạo Thiên Tôn, Hiểu Thiên Tôn đều tỉnh lại, chỉ thấy mặt trời đã lặn về phía tây, bọn họ đứng ở đây không biết thời gian đã trôi qua bao lâu!

Hiểu Thiên Tôn tán thưởng nói:

- Quả nhiên Thái Dịch đạo huynh không tầm thường, ta không hiểu đạo văn trận pháp này, cũng phải mang lòng kính sợ với Thái Dịch đạo huynh.

Giang Vân Gian cười lạnh nói:

- Các ngươi vô duyên cớ vô cớ khảo nghiệm ta, bây giờ biết sự lợi hại của ta rồi chứ? Nhanh lên đi thôi, các ngươi tới gặp sư phụ của ta, quanh co lòng vòng chậm trễ lâu như vậy, khiến cho sư phụ ta chờ các ngươi, thật có lỗi!

Tổ Thần Vương giận dữ, thầm nghĩ:

- Tên tiểu quỷ này mồm mép lanh lợi, thực sự không phải Mục Thiên Tôn giả dạng đấy chứ?

Mọi người đi theo Giang Vân Gian đến cây thế giới, chỉ thấy cây thế giới phía trước ngày càng gần, càng hiện ra vẻ vô cùng hùng vĩ của một gốc cây quý giá.

- Cái cây này giống hệt cái cây trong Thần Tàng của Mục Thiên Tôn!

Các vị Thiên Tôn Cổ Thần nhìn cái cây đó, liên tục tán thưởng, thầm nghĩ:

- Nhưng nó to hơn nhiêu so với cây của Mục Thiên Tôn. Cái cây này là gia gia, cây của Mục Thiên Tôn là tôn tử.

Bọn họ đến dưới tán cây, mặt trời phía tây dần dần chìm xuống dưới chân núi, mặt trời quay xung quanh cây thế giới cũng dần dần mất đi ánh sáng, ảm đạm mờ nhạt.

Đúng lúc này, đột nhiên tiếng trời sụp đất nứt vang lên làm kinh động các vị Thiên Tôn đứng không vững! Sắc mặt mọi người thay đổi, chỉ thấy cơn chấn động này truyền đến từ bên ngoài Thập Vạn Hắc Sơn, bọn họ nhìn ra ngoài, chỉ thấy Thập Vạn Hắc Sơn hủy diệt giống như vũ trụt

Các giới đều sụp đổ, mọi thứ bỗng biến mất!

Sắc mặt của mọi người lập tức trở nên vô cùng tái nhợt, cảnh tượng này quá chấn động, đồng thời lại khiến người ta không hiểu, còn tưởng rằng cả vũ trụ này thật sự bị hủy diệt vậy.

Bọn họ lấy lại tinh thần, đột nhiên đạo âm lượn quanh, truyền tới từ trên trời.

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Chung Cực Hư Không hiện lên trên bầu trời, một đạo thụ hàng ngàn hàng vạn nhánh cây xuất hiện phía trên bọn họ, lúc ẩn lúc hiện.
Bình Luận (0)
Comment