Chương 2029: Lịch kiếp mới có thể sống sót
Chương 2029: Lịch kiếp mới có thể sống sótChương 2029: Lịch kiếp mới có thể sống sót
Lúc này, trên không trung dòng sông Dũng Giang xuất hiện hai dòng Thiên Hà, một dòng là sông Dũng Giang nguyên thủy lơ lửng giữa không trung, một dòng khác chảy tới từ bốn vạn năm trước, nước sông mênh mông cuồn cuộn, kéo dài về phía trước, mang theo sương mù dày đặc nồng đậm.
Trong sương mù, dòng sông chảy siết ngày càng dài, trong thời gian ngắn đã vắt ngang qua Diên Khang, kéo dài tới nơi sâu thẳm trong không gian.
Vị trí mà Thiên Hà biến mất trong không gian chính là Đọa Thần Cốc mà năm đó Tần Mục phát hiện, cũng là nơi tọa lạc của Thiên Đình Thượng Hoàng.
Thiên Hà của Đọa Thần Cốc cũng chảy xuôi trên không trung, tuôn về phía Thiên Đình Thượng Hoàng, nhưng Thiên Đình Thượng Hoàng đã bị phong ấn, người mù Dịch Thạch Sinh canh giữ ở nơi đó, ngày này qua tháng khác nhặt xác giúp Lăng Thiên Tôn.
Một tay Tân Mục sử dụng trâm cài tóc của Lăng Thiên Tôn, một tay khác vẽ ra một vòng tròn lớn, hóa thành thần thông Thái Cực Diễn Biến Âm Dương Hành, ngăn cản nhục thân Chu Tước tấn công.
Thái cực đồ khổng lồ hiện lên trên không trung, Thái Đế khống chế nhục thân Chu Tước vươn hai móng vuốt ra, ý đồ muốn xé rách thái cực đồ, ánh lửa hừng hực châm cháy thái cực đồ.
Hắn vừa mới xé rách thái cực đồ thì đã thấy Tân Mục đã rời khỏi tường thành, cất bước đi vào trong sương mù.
Thái Đế không nói lời nào, khống chế nhục thân Chu Tước xông vào trong sương mù. Trong sương mù, nhục thân Chu Tước nhanh chóng bay đi, nhưng kỳ lạ là, sương mù dày đặc và Thiên Hà trong sương mù lại dài dằng dặc.
Ngay khi hai người đi vào trong sương mù dày đặc, Hạo Thiên Tôn cũng đã tới mặt sông Dũng Giang.
Sương mù tràn ngập, kéo dài không tan.
Cùng lúc đó, đám người Cung Thiên Tôn, Hư Thiên Tôn, Tổ Thần Vương và Lang Hiên Thần Hoàng nhanh chóng chạy về phía vùng đất Thái Hư. Bọn họ còn chưa tới vùng đất Thái Hư thì đã thấy hai vị Cổ Thần Thái Cực cũng chạy tới nơi này, ánh sao trong Sa Bàn Thái Cực sau đầu hai vị Cổ Thần lập loè, từng ngôi sao kéo dài theo phía sau bọn họ.
Mấy vị Thiên Tôn liếc nhau:
- Hiểu Thiên Tôn phái hai vị Cổ Thần này tới, xem ra hẳn rất coi trọng Vô Ưu Hương, không thể để Khai Hoàng ra khỏi Bỉ Ngạn Hư Không.
Khai Hoàng và Vô Ưu Hương bị chặn đứng trong Bỉ Ngạn Hư Không giống như chuột bị kẹt trong hang, muốn quét sạch lúc nào thì quét sạch lúc ấy.
Mà khi Khai Hoàng và Vô Ưu Hương chạy ra ngoài, muốn một mẻ hốt gọn bọn họ lại không dễ dàng như vậy.
Tuy rằng Hiểu Thiên Tôn và Hạo Thiên Tôn gần như là trở mặt, nhưng về vấn đề lợi ích, bọn họ vẫn luôn nhất trí, bởi vậy Khai Hoàng ra khỏi Bỉ Ngạn Hư Không thì dù là Hạo Thiên Tôn hay Hiểu Thiên Tôn cũng đều sẽ phái cường giả đi chặn đường.
Mấy vị Thiên Tôn và hai vị Cổ Thần Thái Cực sóng vai bước đi, vừa tới vùng đất Thái Hư đã thấy phía đối diện có một người bị lửa thiêu đốt đang bay ngược, trên người trăm ngàn vết thương do kiếm để lại, âm ầm phun máu!
Bốn vị Thiên Tôn và hai vị Cổ Thần đều thầm giật mình, đột nhiên kiếm quang đập vào mặt, bốn vị Thiên Tôn cùng quát lớn, ra tay ngăn cản, nhưng vừa đụng chạm với kiếm quang thì thần thông lập tức bị phái
Cung Thiên Tôn thổi kèn lệnh, tăng cường khí huyết mọi người, nhưng sau một giây kèn lệnh đứt, tiếng kèn khiến người ta huyết mạch sôi sục lập tức ngừng lại!
Thần thức của Cung Thiên Tôn bạo phát, đang muốn tấn công dọc theo kiếm quang, đột nhiên một tiếng kiếm leng keng truyền đến, đâm thẳng sâu vào trong đạo tâm của nàng.
Sắc mặt Cung Thiên Tôn tái mét, kiếm quang Khai Hoàng trong đạo tâm nàng bạo phát, từng đường kiếm quang xoẹt xoẹt xoẹt từ trong đến ngoài trong cơ thể nàng, đâm xuyên lục phủ ngũ tạng, đâm rách làn da bên ngoài, trong chớp mắt nàng máu me khắp người, thực lực tu vi tổn hao nghiêm trọng!
Thiên Cung sau đầu nàng cũng sụp đổ theo, tu vi giảm sút. Nàng lập tức nghiêng mình đi, trong lòng vừa sợ vừa giận:
- Từ trước đến giờ Thái Tố chưa hoàn toàn chữa khỏi kiếm thương cho ta, trong trận chiến Huyền Đô, vết thương do kiếm Khai Hoàng lưu lại vẫn còn!
Cùng lúc kiếm thương trong cơ thể nàng bạo phát, Thần Nguyên Nhất Chỉ của Lang Hiên Thần Hoàng cũng đột nhiên bị kiếm quang đâm xuyên qua phá vỡ, không phải đứt một đầu ngón tay, mà khi hắn đang thôi thúc thần thông Thần Nguyên Nhất Chỉ thì mười ngón tay trên hai bàn tay đồng thời cũng rụng xuống từng ngón một.
Lúc này, hắn mới thấy thân thông Thần Nguyên Nhất Chỉ của mình bạo phát, thế nhưng không phải là bạo phát từ đầu ngón tay của hắn, mà là bạo phát từ thân huyết nơi ngón tay bị đứt, hóa thành từng đường huyết tiễn.
Sắc mặt Lang Hiên Thân Hoàng méo mó đến vặn vẹo. Lần đầu tiên Thân Nguyên Nhất Chỉ của hắn bị phá vỡ là khi vây đánh Tân Mục ở thành Ngọc Kinh Tổ Đình, cũng bị Tân Mục đánh gãy đầu ngón tay.
Không ngờ hắn lại giẫm lên vết xe đổ nhanh như vậy!
Tân Mục dùng kiếm, Khai Hoàng cũng dùng kiếm, kiếm pháp gần như giống nhau, chẳng qua Kiếm Đạo của Khai Hoàng còn lão luyện hơn!
Khi đó, Lang Hiên Thần Hoàng vô cùng già yếu, mà bây giờ hắn đã khôi phục lại đỉnh cao, không ngờ vẫn bị một nhát kiếm chặt đứt đầu ngón tay!
Ngay khi mười ngón tay hẳn rụng xuống, kiếm quang của Khai Hoàng đã lao tới trước mi tâm hẳn. - Sao mà tên tiểu tử Tân Nghiệp này lại mạnh như vậy?
Lang Hiên Thân Hoàng thâm tuyệt vọng.