Chương 2075: Sống không còn gì để lưu luyến
Chương 2075: Sống không còn gì để lưu luyếnChương 2075: Sống không còn gì để lưu luyến
Loại biến hóa này của hắn đến từ đạo văn Di La Cung, lại xen lẫn thần thông Bất Dịch, khiến cho người khác cảm thấy thần kỳ huyền diệu không sao tả được, nhưng lại khiến cho Thái Tố và Hiểu Thiên Tôn sinh ra cảm xúc vô cùng sợ hãi.
Bọn họ nhìn ra được đại đạo của bọn họ từ trong ngón tay của Lăng Thiên Tôn, nhìn ra được đại đạo của Tiên Thiên Ngũ Thái khác, mà đại đạo của Tiên Thiên Ngũ Thái cũng đang tự do chuyển biến.
€ó lẽ tu vi của Lăng Thiên Tôn vẫn còn kém xa đám người Hiểu Thiên Tôn, Hạo Thiên Tôn, nhưng đạo hạnh mà đòn này đánh ra lại vượt xa lý giải của bọn họ!
Thái Đế đã là sự tồn tại cường đại nhất mạnh mẽ nhất của vũ trụ này, mà trong trận chiến này, hắn đã dùng thực lực của mình chứng minh điểm này.
Tuy rằng Lăng Thiên Tôn sử dụng phương thức đánh lén, nhưng ngón tay ấy lại khiến hắn cảm thấy bản thân gặp phải nguy cơ bị hủy diệt!
Thái Đế chạy về phía đạo thụ, tốc độ tan rã cũng càng ngày càng nhanh. Đợi đến khi hắn đến được bên cạnh đạo thụ, đến khi đạo thụ ở gần ngay trong gang tấc, hắn chìa tay ra, trên mặt nở một nụ cười.
Tiếng cười ấy càng lúc càng trở nên mờ nhạt, cuối cùng thì một cơn gió lạnh lướt qua, vẻ mặt vui cười của Thái Đế giống như bờ cát bị sóng biển đánh dạt, trôi đi tất cả dấu vất.
Hắn hoàn toàn biến mất.
Cơn gió lạnh lướt qua, tiếng gió như một tiếng thở dài.
Thở dài cho cảnh tượng hạ màn của thần thoại vô địch, thở dài cho năm tháng đã qua.
Thái Đế đã tan thành tro bụi.
Thần thức của hắn hoàn toàn không còn tồn tại nữa.
Ở trước mặt mọi người, lá cây đạo thụ của Thái Đế bắt đầu khô héo tàn lụi, từng phiến lá cây vàng vọt khô héo rời khỏi cành, rụng từ trên cây xuống, xoay tròn, rơi lả tả trong làn gió buốt lạnh, sau đó nhạt dần và biến mất trong gió.
Từng cành cây đã khô đi trở nên giòn hơn ,gãấy đoạn, hóa thành tro bụi ở trong gió.
Đạo thụ khô quắt, rễ cây mục nát, đứt gấy.
Đạo quả màu xanh của Thái Đế cũng héo rũ ngay khoảnh khắc ấy, khô héo hệt như đã mất đi tất cả sức sống.
Trước đó, Đại La Thiên Thân Thức vốn đã bị đánh thủng một lỗ lớn, lúc này càng nhiều cơn gió lạnh lùa vào, thổi quanh tứ phía, sau đó lập tức mục nát sụp đổ.
Lăng Thiên Tôn lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, biểu cảm không gợn sóng một chút nào, nhưng trong đạo tâm lại toát ra chút đau khổ bi thương, dần dần loại bi thương này quấn lấy nàng, ảnh hưởng đến nàng, làm nước mắt bất tri bất giác ướt đẫm hai gò má nàng, khiến nàng không biết được nguồn gốc cảm xúc bi thương này có xuất phát từ đâu.
Có lẽ đây là do đại đạo trong thiên địa bi thương, bất tri bất giác nhiễm lây sang nàng, ảnh hưởng đến đạo tâm của nàng, khiến nàng đắm chìm vào bên trong loại bi thương ấy, khóc than cho cái chết của sự †ồn tại cổ xưa.
Bất kể là nói từ phương diện nào, Thái Đế cũng có thể xưng là người mở đường.
Ở thời đại không có văn minh tối tăm, Thái Đế dùng thân thức nhập đạo, sáng tạo. ra một thần thoại. Hắn khai sáng ra phù văn, đạo văn, đạo liên và phương pháp hiến tế thần thức, còn khai sáng ra lĩnh vực Vô Thượng thần thức.
Mặc dù biết nhưng không hiểu tại sao hắn lại không đưa ra hệ thống tu luyện hoàn chỉnh, không tạo ảnh hưởng sâu sắc với thế hệ sau, mặc dù hắn của cảnh giới hậu kỳ đi nhầm đường lạc lối, huyết tế tàn sát cả tộc Tạo Vật Chủ, mặc dù cuối cùng hắn chỉ có thể coi như là một nửa người thành đạo thì cống hiến của hắn vẫn không thể xóa nhòa như xưa.
Nếu như tài trí của hắn dùng để tạo phúc cho người đời sau, vậy thì hắn có thể trở thành Thiên Tôn chói lọi nhất trên đời này.
Nhưng đáng tiếc là hắn không làm điều ấy.
Thái Đế chết rồi, chôn vùi ở giữa ngón tay của Lăng Thiên Tôn. Đám người Tần Mục, Hiểu Thiên Tôn, Khai Hoàng và Hạo Thiên Tôn không thể nào lý giải được bi thương của Lăng Thiên Tôn. Thế nhưng mặc dù Lăng Thiên Tôn là người tự tay chôn vùi Thái Đế, song nàng cũng lại bị chính loại bi thương ấy ám ảnh sâu nhất.
Đột nhiên, một tòa Lăng Tiêu Điện bay đến đỉnh đầu Lăng Thiên Tôn, vô số phù văn ảo diệu bên ngoài Lăng Tiêu Điện chấn động vang dội, ầm ầm áp chế xuống!
Cũng chính vào lúc này, Khai Hoàng chắn ngang trước mặt nàng, rút kiếm xông lên. Đạo thụ Kiếm Đạo của Khai Hoàng xanh um tươi tốt, cành lá tung bay đung đưa giống như vạn kiếm bay lên không trung nghênh đón Lăng Tiêu Điện đâm đến, đâm chuẩn xác vào mỗi một phù văn của tòa Bảo Điện này!
Chấn động khủng bố bùng nổ, Hiểu Thiên Tôn phi thân ra khỏi Lăng Tiêu Điện, đầu dưới chân trên nghênh đón kiếm quang của Khai Hoàng, tung một chưởng ấn về phía Lăng Thiên Tôn!
Xung quanh hắn, phù văn Lăng Tiêu Điện tung bay. Khai Hoàng đang ngăn cản phù văn của Lăng Tiêu Điện, còn hắn thì đang mượn phù văn của Lăng Tiêu Điện ngăn cản Kiếm Đạo của Khai Hoàng.
Khai Hoàng cau mày, đạo hoa xoay tròn, từng cánh hoa giống như kiếm sắc bén nhất nghênh đón tay của Hiểu Thiên Tôn.
Cùng lúc đó, kiếm trong tay hắn đâm về phía sau. Ở đằng sau, Hạo Thiên Tôn đứng lên thẳng tắp, ngay sau đó lao đến sau lưng Lăng Thiên Tôn!
Tổn thương sau đầu hắn đã được Thần Nữ Thái Tố trị khỏi, Thiên Luân Vạn Đạo trong tay của hắn phát ra đạo uy khủng bố, không ngừng xoay tròn, chém về phía ót của Lăng Thiên Tôn!