Chương 2092: Đốt đèn trời (2)
Chương 2092: Đốt đèn trời (2)Chương 2092: Đốt đèn trời (2)
Vẻ mặt Cung Thiên Tôn hơi đổi sắc, thử thăm dò:
- Ý của ngươi là...
- Có khi nào tỷ muội Đế Hậu không phải là Cổ Thần đạo sinh, mà là thần linh tương tự giống như Ngũ Thái hay không?
Tân Mục nói ra nghi ngờ trong lòng mình:
- Đặc điểm địa lý của Quy Khư cực kỳ đặc thù. Cổ Thần đạo sinh là Cổ Thần xuất hiện lúc đạo ra đời, ví như Thiên Công Thổ Bá hay Thiên Âm. Ba vị Cổ Thần này đều có liên quan đến sinh mệnh. Khi sinh mệnh tồn tại, bọn họ cũng được sinh ra. Nhưng hình như Quy Khư lại không hề giống như vậy. Vậy thì rốt cuộc Quy Khư sinh vì thứ gì? Và sinh ra ở niên đại nào?
Cung Thiên Tôn giơ Thiên Luân Vạn Đạo lên, quan sát thủy triều Quy Khư, đợi cho thủy triều rút xuống mới ném hẳn vào bên trong Đại Uyên, cười nói:
- Mục Thiên Tôn, ngươi đã sắp chết đến nơi rồi, sao mà vẫn còn có tâm tư nghiên cứu mấy điều cổ quái kì lạ như thế làm gì?
- Sáng sớm nghe đạo chiều có thể chết. Cung Thiên Tôn, thứ mà ngươi không bằng Thái Đế, không bằng Thái Sơ, kém Hạo Thiên Tôn chính ở ngươi không hề ham học hỏi.
Tần Mục cười nói:
- Bởi vậy ngươi cũng thua kém ta.
Cung Thiên Tôn cười lạnh nói:
- Chẳng phải năm đó khi ta và ngươi gặp nhau lần đầu đã rất hòa thuận hay sao? Ta mượn bản lĩnh của ngươi thoát khỏi Tổ Đình, nợ ngươi một ân tình, về sau trả lại cho ngươi. Long Hán phân chia, ta cướp đoạt nhục thân của Thiên Đế, chịu khổ đau dưới mọi thủ đoạn thâm độc, ngươi cứu ta một mạng, sau này ra cũng trả lại cho ngươi. Mục Thiên Tôn, nếu không phải ngươi ngoan cố không chết thì sao cơ sự phải đến nông nỗi này chứ?
Tân Mục nhớ lại chuyện cũ, cũng không ngừng thổn thức, hỏi:
- Cung, ngươi cho rằng nếu như ta biết hành vi của ngươi thì năm đó có còn cứu ngươi không?
- Không.
Cung Thiên Tôn quả quyết nói:
- Ngươi sẽ bỏ đá xuống giếng, ước gì ta chết đi.
Tân Mục thản nhiên nói:
- Cho nên ta cũng không nhất thiết phải nhắc nhở ngươi, Đế Hậu nương nương ở ngay đẳng sau ngươi.
Lông tóc Cung Thiên Tôn dựng đứng hết cả lên, bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy quả nhiên Đế Hậu nương nương đứng ở phía sau lưng nàng.
Chuyển thế thân của Đế Hậu là Nghiên Thiên Phi, mà tướng mạo của hai thân phận này hoàn toàn không giống nhau. Nghiên Thiên Phi vẫn luôn là một trong số mười Thiên Tôn, rất ít người hoài nghỉ thân phận của nàng.
Mà bây giờ, nàng đã khôi phục lại tướng mạo của Đế Hậu nương nương.
Nữ tử này mặt không đổi sắc đứng đó, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Cung Thiên Tôn.
Cung Thiên Tôn thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Nghiên Thiên Phi, mặc dù ta nương nhờ Hạo Thiên Tôn, ngươi nương nhờ Hiểu Thiên Tôn, nhưng giữa ta với ngươi cũng chẳng có nhiều ân oán, trái lại chúng ta còn cùng có lợi ích chung. Ta với ngươi không nhất thiết phải đấu một mất một còn, ngươi sống ta chết, sau này bất kể là Hạo Thiên Tôn thẳng hay là Hiểu Thiên Tôn thắng, chúng ta vẫn là Thiên Tôn.
Đế Hậu nương nương vẫn nhìn nàng chằm chằm, không nói một lời.
Cung Thiên Tôn hơi nhíu mày, cũng nhận ra tình trạng của nàng có gì đó không đúng, tiếp tục nói:
- Mặc dù ta có chút ân oán với ngươi trong thời kỳ Thái Cổ, nhưng đó đã là quá khứ rồi, chuyện của quá khứ thì nên để cho nó qua đi.
Đế Hậu nương nương vẫn nhìn nàng chằm chằm, sau đó đột nhiên giơ tay lên, Cung Thiên Tôn đang muốn ngăn cản nhưng lại ngăn cản vào khoảng không, tay của Đế Hậu nương nương đã sờ vào mặt nàng rồi.
Làn da lốm đốm mụn của Cung Thiên Tôn run lên, nhưng lại không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Đế Hậu vuốt ve mặt nàng một hồi, khế nói như mê man:
- Muội muội, ngươi đã giày vò ta đủ rồi đúng không? Ở đây có thân thể thượng hạng, ngươi mau chuyển dời sang thân thể này đi, đừng có tranh giành với ta nữa.
Da đầu Cung Thiên Tôn tê dại:
- Thân thể thượng hạng là đang chỉ ta sao?
Sau ót Đế Hậu nương nương đột nhiên vang lên giọng nói của một nữ tử hệt như giọng nói của Nguyên Mẫu phu nhân. Nàng ta cười khanh khách nói:
- Tỷ tỷ, ta nào có tranh giành với ngươi? Rõ ràng là ngươi tranh giành với ta! Nếu như ngươi thật sự muốn tách khỏi ta, vậy thì giết Cung Thiên Tôn, sau đó ngươi nhập vào cơ thể của nàng ta đi!
- Tiện nhân câm mồm! Đế Hậu nương nương tức giận, tóc đen bay phấp phới.
Nguyên Mẫu phu nhân ở sau đầu nàng lại cười khanh khách nói:
- Ta là tiện nhân, vậy ngươi là thứ gì chứ? Ngươi cũng là tiện nhân! Ta cũng chỉ ngủ với tỷ phu, hơn nữa cũng chỉ ngủ với một mình tỷ phu. Thế nhưng trăm vạn năm qua, ngươi đã nuôi biết bao nhiêu nam kỹ, bao nhiêu tiểu bạch kiểm rồi?
Nàng châm chọc nói:
- Nếu xếp những tên tiểu bạch kiểm mà ngươi nuôi thành hàng, chỉ sợ có thể kéo dài từ Nam Thiên Môn đến Bắc Thiên Môn đấy nhỉ?
- Tiện nhân!
- Ngươi mới là tiện nhân!
Hàn khí trong lòng Cung Thiên Tôn bốc lên, nàng lặng lẽ lùi về sau từng bước, nhưng mà đẳng sau lại chính là Đại Uyên Quy Khư.
Nàng cũng không biết rốt cuộc là Đế Hậu bị làm sao, nhưng mà nàng cũng nhìn ra được, bây giờ tình hình của Đế Hậu tương đối không ổn, mà tình hình của bản thân lại càng không ổn hơn!
Tiếng tranh cãi của Đế Hậu và Nguyên Mẫu vang lên một lát rồi đột nhiên lại bình tĩnh lại Đế Hậu nương nương cúi đầu xuống, mái tóc che mất mặt khiến người khác không nhìn thấy mặt của nàng.