Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 2083 - Chương 2130: Việc Này Khó Quá(2)

Chương 2130: Việc này khó quá(2) Chương 2130: Việc này khó quá(2)Chương 2130: Việc này khó quá(2)

Hắn ngồi xổm bên cạnh nút thắt dây đỏ, mắt dọc giữa mi tâm lóe lên hào quang quỷ dị, nhìn chằm chằm vào sợi dây đỏ thứ sáu, tay phải run rẩy đưa về phía trước, giống như là muốn kéo sợi dây đỏ kia.

- Quá khó, đúng là quá khó, hoàn không thể học được, hoàn toàn không thể lĩnh ngộ được...

Hắn lẩm bẩm, thấp giọng nói:

- Ha ha, chỉ cần kéo một cái như thế này thì không còn vấn đề khó khăn nữa rồi... Kéo một cái, tất cả đều giải thoát... Kéo một cái...

Hắn tỉnh táo lại lần nữa, vội vàng vỗ nhẹ vào tay phải của mình:

- Ha ha ha ha, trên đời không việc khó, chỉ cần chịu kiên trì, ta chắc chắn có thể giải quyết vấn đề khó khăn này! Ta sở hữu Bá Thể, Bá Thể vô song!

Thời gian trôi qua từng ngày, trong cơ thể của Đế Hậu nương nương, ý thức của Đế Hậu và Nguyên Mẫu đều lĩnh ngộ ra đại đạo Luân Hồi, lập tức bắt đầu tu luyện.

Cả hai nữ nhân đều vô cùng thông minh, đại đạo Luân Hồi của Tân Mục dung hợp quá nhiều đạo pháp thần thông, nhưng trong đó mấu chốt nhất vẫn là đại đạo sinh diệt của Quy Khư để giúp các nàng đột phá.

Hai nàng gần như lĩnh ngộ ra và nắm giữ được đại đạo Luân Hồi cùng một lúc, sau đó cùng thi triển. Đột nhiên, một vùng thời không luân hồi xoay vòng xuất hiện trong tâm trí hai nàng!

Suy nghĩ của các nàng lập tức rơi vào luân hồi!

Chờ đến khi các nàng tỉnh lại, phát hiện mình rơi vào trong tử cung của nữ tử đang mang thai, biến thành hai đứa trẻ, chờ đợi được sinh ra.

Nguyên Mẫu ngay lập tức dùng đôi tay nhỏ nắm lấy cuống rốn, quấn quanh cổ Đế Hậu vài vòng.

Đế Hậu vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏicòn Nguyên Mẫu thắt dây rốn thành một cái nút chết.

Sau khi được sinh ra, Đế Hậu đã không còn hơi thở, Nguyên Mẫu vừa ra đời không những không khóc, ngược lại còn không ngừng cười khúc khích.

Thời gian trong thời không luân hồi dần trôi, chẳng mấy chốc Tiểu Nguyên Mẫu đã được sáu bảy tuổi. Nàng thanh thuần đáng yêu, người nhà đều yêu chiều, thế nhưng không ai dám để nàng soi gương.

Ngày hôm đó hạ nhân sơ xuất, để Tiểu Nguyên Mẫu tìm thấy một chiếc gương. Khi nàng đứng trước gương trang điểm, đột nhiên nốt ruồi đen ở giữa hai lông mày của nàng trong gương biến thành màu đỏ.

- Tiện nhân!

Bản thân trong gương hét vào nàng.

Tiểu Nguyên Mẫu quát to một tiếng, đột nhiên thân thông Luân Hồi được thi triển lần nữa, cuốn nàng vào trong gương.

Tấm gương sáng rơi leng keng trên mặt đất, lăn hai vòng.

Trong gương, một vâng hào quang chiếu rọi, hai nàng cấu xé lẫn nhau, đánh qua đánh lại, nhanh chóng ngã xuống.

Chờ đến khi hai người tỉnh lại, các nàng đã biến thành hai con chim non trong tổ chim, gào khóc đòi ăn, mở mỏ chim ra chờ đợi chim mẹ cho ăn.

Hai con chim non lập tức nhận ra đối phương, đánh đập nhau tàn nhẫn, khi bị chim mẹ mổ hai cái mới không đánh nhau nữa.

Lần tiếp theo chim mẹ cho ăn, Đế Hậu dựa vào thân thể khỏe mạnh giành ăn ngay từ mỏ chim, không để lại bất cứ thứ gì cho Nguyên Mẫu, lúc Nguyên Mẫu tới giành giật thì lập tức bị nàng dùng móng vuốt đạp qua một bên.

Mấy ngày sau, chim non do Nguyên Mẫu biến thành đói đến mức không còn sức, bị Đế Hậu vui mừng hớn hở đẩy khỏi tổ chim, ngã khỏi cây, mất mạng tại chỗ.

- Chíp chíp chíp chíp!

Đế Hậu đứng trên rìa tổ chim, vui vẻ ra mặt.

Đế Hậu ở trong tổ chim thưởng thức côn trùng một mình. Đến một ngày, nàng vừa mới ăn một con côn trùng thì đột nhiên cảm thấy cổ ngứa ngáy, sau đó trên cổ mọc ra một cái đầu chim khác!

Hai đầu con chim nhét chung một chỗ, mổ tới mổ lui lẫn nhau, đánh đến đầu rơi máu chảy, đột nhiên trượt chân khỏi tổ chim rơi xuống dưới. Hai con chim cùng gào thét, rơi vào trong hào quang của đại đạo Luân Hồi.

Sau một khắc, các nàng hóa thành hai con cự thú chiến đấu với nhau trong thế giới luân hồi, đánh tới long trời lở đất. Sau một kiếp hồi luân hồi, hai người hóa thành hai con bọ ngựa, đứng trên một nhánh cây, vung vẩy hai cái chân trước hệt như hai thanh đao, không ngừng tấn công đối phương.

Các nàng đột nhiên hóa thành hai con ngư long hung ác trong biển, sau đó lại hóa thành hai vị quý phi trong cung đình, hai đóa hoa mọc trên cùng một dây leo, hai quả đỏ rực ép vào nhau.

Các nàng lại hóa thành hai ngọn núi lớn, nằm sấp ở nơi đó, cố gắng cướp đoạt số mệnh của đối phương, chờ thời gian trăm vạn năm để biến hóa.

Các nàng lại hóa thành hai cây non, trải qua thăng trâm trăm ngàn năm, cố gắng vượt trên đối phương, không để cho đối phương hấp thụ ánh nắng và chất dinh dưỡng.

Thế giới luân hồi này là thế giới luân hồi trong tâm thức của các nàng, trong lúc bất tri bất giác, các nàng đã trải qua không biết bao nhiêu kiếp luân hồi, trải qua không biết bao nhiêu năm, nhưng vẫn dính chặt lấy nhau.

Chương 2132

Các nàng vẫn đang không ngừng tranh đấu, cố gắng loại bỏ đối phương, nhưng vẫn không phân nổi thắng bại.

Ngày hôm đó, các nàng luân hồi thành hai tỷ muội, nhưng vẫn không hề ngừng giết chết. Đột nhiên, thanh kiếm của hai bỗng người giao nhau, cùng gác lên cổ của đối phương.

Cả hai đều nhìn đối phương chằm chằm bằng cặp mắt ác liệt và quyết đoán. Nguyên Mẫu phu nhân cười khúc khích nói: - Tỷ tỷ, ngươi chỉ biết đấu với ta, nhưng ngươi còn nhớ chúng ta đã trải qua bao nhiêu kiếp luân hồi không?

Đế Hậu hơi giật mình.

Nguyên Mẫu cười nói:

- Ngươi còn nhớ đường khi đến không? Nếu ngươi không nhớ thì tiểu muội †a thắng chắc! Ngược dòng luân hồi!

Đột nhiên, đại thân thông Luân Hồi xoay chuyển, xuất hiện sau lưng nàng. Nguyên Mẫu biến thành tiểu nha đầu vùi đầu trong đại đạo Luân Hồi, biến mất không thấy gì nữa.

Sắc mặt Đế Hậu tái mét, vội vàng đuổi theo. Nguyên Mẫu đã hóa thành một cây đại thụ, đại thụ nhanh chóng thu nhỏ, hóa thành một cây non.

Đế Hậu đuổi theo, cũng hóa thành một cây đại thụ, nhưng chậm hơn nàng một bước. Cây non mà Nguyên Mẫu biến thành biến mất, hóa thành một con thân long. Thần long nằm rạp trên mặt đất, hóa thành dãy núi, nhưng chẳng mấy chốc cũng rơi vào trong luân hồi, quay trở lại kiếp trước.

Hai nàng quay lại hết đời này đến đời khác, Đế Hậu luôn luôn chậm hơn Nguyên Mẫu một bước. Đợi đến khi Đế Hậu trở lại đời thứ nhất, hóa thành đứa trẻ trong bụng, Nguyên Mẫu đã biến mất không thấy đâu.

Sắc mặt đứa trẻ tái xanh. Sau đó, đại thần thông Luân Hồi hạ xuống, cuốn nàng lên, xoay vòng vòng. Chỉ trong nháy mắt, nàng rơi vào trong luân hồi, trải qua vô số kiếp, nhưng mãi không thể tìm được đường trở vê!

Nguyên Mẫu phu nhân hoàn toàn thắng lợi, chiếm lấy thân thể Đế Hậu, cười khúc khích:

- Quả nhiên đại đạo Luân Hồi của Mục Thiên Tôn rất lợi hại, cuối cùng cũng giúp ta giải quyết tiểu tiện nhân tỷ tỷ kia! Mục Thiên Tôn, ta đã trở vê!

Nàng tìm Tần Mục, nhưng lại không hề nhìn thấy Tân Mục, chỉ thấy một lão giả tóc bạc xoá bị treo dưới dây đỏ.

Không biết sợi dây đỏ đã treo cổ lão giả tóc trắng được bao lâu, trông có vẻ xác đã cứng lại rồi.

Nguyên Mẫu phu nhân giật nảy mình, vội vàng tiến lên dò hơi thở, phát hiện còn hơi thở, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng cứu được lão giả đó, hơn nữa còn nhận ra dáng vẻ của Tần Mục thông qua mắt dọc giữa mi tâm. Thế nhưng hắn quá già nua, dường như đã sống không biết bao năm tháng.

- Tình lang à, sao lại thế này? Sao lại treo cổ tự sát?

Nguyên Mẫu phu nhân tò mò hỏi.

Tân Mục rơi nước mắt, nức nở nói: - Quá khó, thật sự quá khó ...

Tâm trạng của Nguyên Mẫu phu nhân cực kỳ tốt, không thể nhịn cười, nói:

- Khó? Không học thì sẽ không khó! Tình lang là người thông minh như vậy, chẳng lẽ còn có thể bị cái nút thắt dây đỏ này làm khó đến chết hay sao?

- Có thể!

Tần Mục cứng rắn nói.

- Ta đã giải quyết được tỷ tỷ rồi, không ai có thể ngăn cản chúng ta bỏ trốn!

Nguyên Mẫu phu nhân kéo lấy cánh tay hắn, hết sức phấn khởi nói:

- Kể cả Nhị công tử kia cũng không thể! Tình lang bé nhỏ hãy đi theo thiếp thân, chúng ta có thể bỏ trốn, cùng nhau sống những ngày tháng chỉ có hai ta!

Nàng ha ha cười nói:

- Lần này sau khi ra ngoài, người ta sẽ thống nhất mười Thiên Tôn, thống nhất thiên hạ, tình lang bé nhỏ sẽ làm một vị quý phi nương nương trong hậu cung của trẫm. Nhưng nếu ngươi già như bây giờ thì chắc là không thể...

Dung mạo Tần Mục dần dần trẻ lại, lưu luyến không rời liếc mắt nhìn nút thắt dây đỏ.

- Đừng nhìn nữa, dù sao ngươi cũng không học được!

Nguyên Mẫu phu nhân cực kỳ vui vẻ lôi kéo hắn, muốn đi xuống dưới.

Tần Mục đột nhiên giật mình, ánh mắt vẫn cố chấp dừng lại trên nút thắt dây đỏ, lẩm bẩm nói:

- Sợi dây thứ sáu này, sợi dây thứ sáu... ta hiểu rồi!

Hắn reo hò một tiếng, thoát khỏi tay Nguyên Mẫu, cười ha ha, chạy như điên trên dây đỏ, khoa tay múa chân, vừa múa vừa hát, la lên:

- Cuối cùng ta cũng hiểu rồi! Thì ra là thế, thì ra là thế, bí ẩn đều trên sợi dây đỏ thứ sáu! Ta vô địch rồi!

Nguyên Mẫu phu nhân nhìn dáng vẻ phát điên của hắn, không khỏi sâu muộn:

- Ta vừa mới tốt lên thì hắn lại phát bệnh. Có điều không có hắn giúp đỡ thì ta không thể trốn thoát khỏi tay Nhị công tử...

- Ta vô địch rồi!

Tần Mục hai tay chống nạnh, tinh thần phấn chấn:

- Ta đã học được một phần một trăm bản lĩnh của nút thắt dây đỏ! Có thể xông pha được rồi!

Nguyên Mẫu phu nhân giật mình, nhưng khi nghe thấy hắn nói chỉ học được một phần một trăm bản lĩnh thì lại yên lòng.

- Nếu như tên tiểu tử thật sự học được đạo văn trên nút thắt dây đỏ thì ta không thể không biến hắn thành hồn ma.

Nguyên Mẫu phu nhân cười tủm tỉm nhìn Tân Mục, vui mừng hớn hở chạy tán loạn khắp nơi, thầm nghĩ:

- Chẳng qua chỉ có một phần một trăm, không đáng lo ngại.

Tân Mục tỉnh táo lại, ngồi trên dây đỏ chỉnh trang đầu tóc y phục. Vừa rồi hắn quá bết bát, bị dây đỏ làm khó đến mức hoàn toàn mất đi dáng vẻ của Thiên Tôn.
Bình Luận (0)
Comment