Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 2094 - Chương 2141: Bản Chất Của Giáo Dục (2)

Chương 2141: Bản chất của giáo dục (2) Chương 2141: Bản chất của giáo dục (2)Chương 2141: Bản chất của giáo dục (2)

- Tư chất của con người phân chia cao thấp, ngộ tính khác nhau một trời một vực, tính tình cũng khác biệt, sau khi trưởng thành, thành tựu, tầng lớp khác nhau, đây là sự thật và cũng nên như vậy. Nhưng giáo dục thì không thể phân chia tầng lớp.

- Phụ mẫu ngu dốt, trở thành người nghèo khổ, nhưng con cái thì chưa chắc đã ngu dốt. Nếu con cái có tài năng vượt trội, nhưng lại sinh ra trong gia đình nghèo khó, vì gia cảnh bần hàn mà không thể nhận được nền giáo dục tốt mà lãng phí tài trí, đây là bất công lớn nhất. Vì gia cảnh bần hàn mà kém người ta, là công bằng, nhưng không phải công đạo!

- Trước mắt, mọi chuyện ở Diên Khang đều tốt, nhưng về mặt giáo dục lại không công đạo. Giáo dục phân hoá, cứ mãi như vậy, người nghèo lại càng nghèo, mãi mãi cũng không thể xoay mình, đây mới là điêu khiến ta lạnh sống lưng. Biến pháp Diên Khang đi theo hướng này cũng không phải là điều ta muốn.

Tân Mục suy tư nói:

- Biến pháp cho người khác hy vọng chứ không phải là diễn hóa ra loại tầng lớp này. Thiên Thánh Giáo có ba trăm sáu mươi đường, thế nhưng duy nhất chỉ không có học đường. Sau khi lên làm giáo chủ Thiên Thánh Giáo, ta mới xây dựng học đường. Học giả trong học đường năm đó đều đến từ những gia đình nghèo khổ nằm dưới đáy xã hội. Năm đó còn có thể làm được đến bước này, tại sao hôm nay lại không làm được?

Hắn cau mày:

- Gia đình nghèo khổ thấp cổ bé họng, cho dù lớn tiếng kể khổ trong vùng hoang vu thì người bên trong thân thành cũng không nghe thấy. Nhưng nhất định phải có người thay bọn họ nói chuyện, không phải thay bọn họ câu xin tương lai mà thay con cháu bọn họ cầu xin công đạo. Ta là quốc sư, là người đức cao vọng trọng trong thần thành, nếu ta không nói, ha ha, còn ai có thể thay họ nói chuyện?

Long Kỳ Lân cau mày, suy tư một lúc lâu mới nói:

- Ta thấy những ngày này, giáo chủ vẫn luôn có tâm sự, sợ là chiến tranh sắp nổ ra. Hiện tại, nếu giáo dục cũng phải cải cách, ắt sẽ động chạm đến lợi ích của rất nhiều người, sẽ khiến tầng lớp cao bất ổn.

Tân Mục gảy lửa trại, trầm giọng nói:

- Thiên Đình muốn chiếm U Đô, sắp tới lại có được Vô Ưu Hương, lấy được Diên Khang, khôi phục chế độ Bán Thần thống trị khiến người ta không còn sức phản kháng. Lúc này, quả thật cải cách giáo dục của Diên Khang sẽ tạo nên một vài cảnh tượng hỗn loạn. Nhưng thứ ta muốn không phải là thẳng bại nhất thời, mà là Diên Khang trường thịnh không suy, thường thăng bất bại! Cải cách giáo dục hiện giờ sẽ giúp sau này hưng thịnh phồn vinh hàng trăm năm, nếu không tầng lớp cao ngày hôm nay sẽ chính là mười Thiên Tôn ngày mai, không thể không xem xét.

Hắn cười nhẹ một tiếng:

- Chư thiên vạn giới hiện giờ, Bán Thần ức hiếp lê dân, bởi vậy Diên Khang muốn lật đổ chế độ Bán Thần thống trị, nhưng người ức hiếp người thì mới đáng bị chê cười! Ngồi ở vị trí nào, làm việc ở vị trí đó. Ta là quốc sư, phải làm việc của ta. Cải cách giáo dục bắt buộc phải làm, ta sẽ dâng tấu lên hoàng đế để nàng đề bạt Tổ Sư Văn Nguyên làm việc này. Tổ Sư Văn Nguyên trước giờ sống giản dị, nhưng cũng phải để hẳn ở mấy năm ở nông thôn, giúp hắn xác định rõ ràng tình hình ở nông thôn. Long Kỳ Lân nhìn hẳn, đột nhiên cười nói:

- Giáo chủ vẫn là giáo chủ ngày xưa. Chuyện này đã định, có lẽ giáo chủ nên đến chư thiên vạn giới một chuyến.

Tân Mục kinh ngạc nhìn hắn.

Long Kỳ Lân cười nói:

- Thiên Đình thúc đẩy Thiên Tệ để khống chế kinh tế thiên hạ, năm đó giáo chủ xác định mưu tính lập quốc, đã qua một trăm năm, giáo chủ nên đi xem tình hình ở chư thiên vạn giới một phen.

Tần Mục suy nghĩ một chút, nói:

- Việc lớn của Diên Khang có thành hay không thì phải xem lòng dân ủng hộ hay phản đối. Không chỉ xem lòng dân Diên Khang có ủng hộ hay không, mà còn phải xem lòng dân chư thiên vạn giới có ủng hộ hay không. Được rồi, chúng ta đến chư thiên vạn giới một chuyến! Hắn đứng dậy, mấy tiểu quái vật nhà Long Kỳ Lân còn đang ngủ, Thổ Bá nho nhỏ làm một động tác im lặng, ôm những đứa nhóc này lại.

Lỗ tai Long Kỳ Lân mở ra, để hắn ôm đám nhóc tới, đưa vào trong lỗ tai mình.

Hai người đi tới thần thành gần nhất. Dọc đường, Tân Mục đã viết xong tấu chương, sau khi đến thần thành, hắn sai người lập tức khẩn trương đưa đến kinh thành Diên Khang.

Linh Dục Tú phê duyệt tấu chương trong đêm, nhìn thấy tấu chương của Tần Mục, trầm ngâm một chút, sai người tới Tổ Đình, đi mời Văn Nguyên.

- Hiếm thấy tên chăn trâu kia trở về một chuyến, nhưng lại không tới gặp ta mà chỉ đưa một bản tấu chương lên...

Nàng lắc đầu, trên tấu chương không chỉ nói đến chuyện cải cách giáo dục, mà còn nói đến sự tình ở U Đô, mời nàng sai người tìm kiếm đám người Lăng Thiên Tôn, Nguyệt Thiên Tôn, Lãng Uyển và Khai Hoàng.

Linh Dục Tú áp chế tâm tư trong lòng xuống, thầm nghĩ:

- Trận chiến U Đô không thể xảy ra sai sót, nếu không Diên Khang sẽ gặp nguy!

Nàng lập tức sai người tìm kiếm tung tích của mấy vị Thiên Tôn, thâm nghĩ:

- Cái tên chăn trâu này không trở về một chuyến, lại đi đâu không biết?
Bình Luận (0)
Comment