Chương 2166: Lên ngôi vua (2)
Chương 2166: Lên ngôi vua (2)Chương 2166: Lên ngôi vua (2)
U Thiên Tôn lập tức đuổi về phía trước, chỉ thấy Tân Phượng Thanh đang cố gắng thu nhỏ thân thể, chui vào trong thuyền giấy.
U Thiên Tôn bước tới, nâng Sinh Tử Bộ lên, khom người nói:
- Xin Thổ Bá quy vị!
- Ta không muốn...
Tân Phượng Thanh phất tay đánh bay Sinh Tử Bộ, sợ hãi nhìn về phía Tần Mục, cao giọng nói:
- Đệ đệ, ngươi mau tới đây, đưa ta về nhà! Ta không biết đường đi! Ta không cần Sinh Tử Bộ, mang nó đi...
Hắn thu nhỏ thân thể lại rồi mà vẫn to lớn hơn thuyền giấy rất nhiều lần, buồn cười là hắn đứng trên thuyền nhỏ, nhưng lại không biết làm sao để điều khiển thuyền giấy.
Tân Mục không tiến lên giúp đỡ.
Sinh Tử Bộ bay trở về, U Thiên Tôn vẫn nâng Sinh Tử Bộ lên. Tân Phượng Thanh hoảng sợ nhìn hắn ngày càng đến gần mình, sau đó hét to một tiếng, nhảy xuống khỏi thuyền giấy, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Nguyên thần to lớn vô biên của U Thiên Tôn bay ra, giơ tay lên bắt hắn trở về.
Nguyên thần của U Thiên Tôn là nguyên thần số một thế giới. Nó to lớn giống như một Thổ Bá khác, được xưng là nguyên thần đệ nhất trên đời này. Dù cho thực lực của Tân Phượng Thanh cực cao, nhưng vẫn kém hơn hắn rất nhiều.
Tần Phượng Thanh chạy trốn khắp tứ phía, nhưng vẫn không trốn thoát được, trên mặt ngày càng sợ hãi, đột nhiên hắn đổi ngược hướng, ra sức chạy về phía mắt dọc của Thổ Bá. Hắn cũng mọc ra ba con mắt, giờ phút này, hoa văn hình dạng cánh bướm trong mắt dọc lóe lên, nước mắt trong mắt phun ra ngoài.
- Thổ Bát
Hắn lớn tiếng la lên:
- Tên to con kia! Tỉnh lại đi! Chạy mau.
Hắn ra sức xông về phía Thổ Bá, khàn giọng hô to:
- Chạy mau tên to con kia! Bọn họ muốn giết ngươi!
Nguyên thần của U Thiên Tôn đuổi theo, chặn hắn lại. Tân Phượng Thanh trái đụng phải đụng, đột nhiên hóa thành một luông ma khí phá tan bàn tay của nguyên thần U Thiên Tôn, tiếp tục chạy về phía mắt dọc của Thổ Bá, khóc lớn nói:
- Chạy mau tên to con này, đệ đệ xấu xa của ta muốn giết ngươi...
Tân Mục và Lăng Thiên Tôn cất bước đi tới, nguyên thần của U Thiên Tôn bắt lấy hẳn lần nữa, năm ngón tay hóa thành lồng giam.
Tân Phượng Thanh điên cuồng đập đầu ngón tay hắn, nguyên thần U Thiên Tôn thôi thúc pháp lực, vây nhốt hắn, dù vậy năm ngón tay cũng bị hắn đánh cho không ngừng nứt ral
- Tên to con kia, tỉnh lại đi!
Tần Phượng Thanh nắm lấy đầu ngón tay của nguyên thần U Thiên Tôn, ra sức lay, rống to về phía Thổ Bá:
- Nhanh tỉnh lại đi! Ta cảm ứng được đệ đệ xấu xa thật sự muốn giết ngươi...
Thổ Bá to lớn vô biên đứng trong U Đô, hai chiếc sừng trên đầu hắn cao lớn vững chãi, dòng sông dung nham không ngừng tuôn trào.
Mắt dọc của hắn mở ra, ma khí U Đô không ngừng tràn vào trong mắt hắn, mà đại đạo U Đô cũng đang tràn vào thân thể hẳn, chuẩn bị cho trận chiến sinh tử trong tương lai.
Lúc này, Thổ Bá đã bị ý chí của đại đạo U Đô khống chế, hệt như Thiên Công năm đó.
Tuy rằng Thổ Bá có thể nghe thấy Tân Phượng Thanh gào thét, nhưng đại đạo U Đô lại không nghe thấy hắn gào thét.
Tần Phượng Thanh mãi vẫn không thể thoát khỏi khống chế của U Thiên Tôn, giống như đứa trẻ đang gào khóc, không ngừng kêu gọi Thổ Bá tỉnh lại.
Hắn vô cùng sợ hãi.
Đạo tâm hắn tinh thông, hiểu đại đạo U Đô cực sâu. U Thiên Tôn có thể cảm ứng được sát ý của Tân Mục và Lăng Thiên Tôn đối với Thổ Bá, vậy thì hắn cũng nhạy bén cảm giác được.
Lúc U Thiên Tôn nâng Sinh Tử Bộ lên, nói với hắn rằng hắn đã trở thành Thổ Bá, hẳn lập tức ý thức được hạn định Thổ Bá phải chết.
Tuy hắn nói tên to con kia có thể ăn được rất nhiều năm, nhưng khi hắn ý thức được Thổ Bá sắp chết, hắn vẫn khó áp chế được bi thương trong lòng, không nhịn được mà muốn đánh thức Thổ Bá.
Hắn vô cùng thân thiết với đại đạo U Đô, không ai nói cho hắn biết, ý thức của Thổ Bá đã bị ý thức của đại đạo U Đô thay thế, mà hắn lại cảm ứng được điểm này, bởi vậy kêu gọi Thổ Bá tỉnh lại.
Tình cảm mà hắn dành cho Thổ Bá, người khác không thể nào hiểu được. Thổ Bá giống như cha, như huynh, như bến cảng hắn có thể dựa vào.
Sau đầu Tần Mục, đại đạo Luân Hồi không ngừng xoay vòng, che đậy đại đạo U Đô cảm ứng được bọn họ, cùng Lăng Thiên Tôn đi qua nguyên thân U Thiên Tôn, đi về phía mắt dọc của Thổ Bá.
Tân Phượng Thanh hoảng sợ nhìn bóng lưng bọn họ, la lên:
- Tên to con kia, tỉnh lại mau! Đệ đệ, đệ đệ xấu xa... ngươi tha cho to con đi, ta làm đệ đệ ngươi, ngươi là ca ca, đừng đi...
- Ca, ngươi nên trưởng thành rồi.
Tân Mục quay đầu, cười nói với đứa trẻ đầu to trong nguyên thần U Thiên Tôn.
- Ta hận ngươi!
Tần Phượng Thanh hô to về phía hắn, thảm thiết nói:
- Nếu ngươi dám động đến to con, ta sẽ hận ngươi cả đời! Ngươi quay về mau!
Tân Mục và Lăng Thiên Tôn bước tới mắt dọc của Thổ Bá, bị thần quang trong mắt Thổ Bá nuốt mất, biến mất không thấy gì nữa.
Tân Phượng Thanh chán nản ngồi sụp xuống, nước mắt như suối trào, thân thể U Thiên Tôn mang theo Sinh Tử Bộ vàng óng ánh đi vào bên trong bàn tay này.
Hai tay hắn nâng Sinh Tử Bộ lên, lại gần Tân Phượng Thanh.