Chương 2168: Di sản của Thổ Bá
Chương 2168: Di sản của Thổ BáChương 2168: Di sản của Thổ Bá
- Ngươi lúc nào cũng giả bộ ra vẻ công chính vô tư, dáng vẻ công đạo, làm việc công bằng không chút tư tâm. Nhưng ta là nữ nhi của ngươi, sao ta lại không biết Ma Đạo là gì? Hiện giờ cuối cùng ngươi cũng lộ ra bộ mặt thật!
Phía sau nàng, hư không nứt ra, gương mặt khổng lồ của Thiên Công xé rách chân trời, cúi người nhìn xuống.
Tổ Thần Vương đứng trên mi tâm Thiên Công, ma khí và thần khí Huyền Đô va chạm, chôn vùi lẫn nhau khiến hỏa diễm xung quanh Thiên Công tràn ngập, lấp đầy bầu trời.
- Hư Thiên Tôn, Thổ Bá muốn tàn sát chúng sinh, nếu hắn giết toàn bộ sinh linh thì chúng ta còn thống trị được ai?
Tổ Thần Vương cao giọng nói. - Để hẳn giết!
Hư Thiên Tôn phất ống tay áo, cười giễu nói:
- Hắn giết càng nhiều, chúng ta càng đỡ tốn sức. Đừng nói giết sạch chúng sinh, cho dù hắn hủy diệt tất cả thế giới thì có làm sao? Hắn vẫn khó thoát khỏi cái chết!
Tổ Thần Vương cau mày.
Hư Thiên Tôn lạnh lùng nói:
- Cùng lắm thì chúng ta tái tạo chư thiên, tạo hóa chúng sinh, sáng tạo ra một nhóm sinh linh và chư thần nghe lời!
Đột nhiên, nước mắt nàng bất giác ướt hai gò má. Nước mắt lướt qua gương mặt nàng, tung bay trên không, hóa thành từng đốm ma hỏa di chuyển.
- Sao ta lại có thể rơi lệ chứ?
Hư Thiên Tôn lẩm bẩm nói:
- Cả đời ta chỉ từng rơi lệ một lần, chính là khi còn nhỏ, từ đó về sau ta chưa từng rơi lệ nữa...
Nàng nhìn nước mắt ma hỏa của bản thân trôi bông bềnh giữa không trung, có chút thất thần, trong lòng mơ hồ có chút bất an.
Nhưng vào lúc này, bề mặt Sinh Tử Bộ bao phủ toàn bộ thế giới U Đô hiện ra một cái tên.
- Thổ.
Hư Thiên Tôn nhìn cái tên này, lộ ra vẻ nghỉ hoặc, lẩm bẩm nói:
- Thổ là ai?
Chữ "Thổ trên Sinh Tử Bộ dân dân mờ nhạt, chỉ thấy ngoài mặt của món bảo vật U Đô này hiện ra một hình ảnh, đó là thời đại Man Hoang vô cùng cổ xưa, cũng là thời đại Thái Cổ. Lúc ấy, trong thiên địa có một nhóm người khổng lồ, bọn họ là tiền thân của Tạo Vật Chủ, vào lúc đó, bọn họ còn chưa trở thành Tạo Vật Chủ.
Bọn họ sinh hoạt trên một vùng đại lục trong Tổ Đình, ngây thơ vô tri, không biết cái chết là gì.
Cho đến một ngày, một người tên là "Thổ' đã chết.
Giờ khắc ấy, nhóm người khổng lồ Man Hoang vô tri cuối cùng cũng biết cái chết là gì, bọn họ vây quanh người khổng lồ đã chết, cầu nguyện, tế tự, lửa trại chiếu rọi bầu trời tăm tối, tan chảy đại địa, hóa núi đá bùn đất thành dung nham.
Dung nham và Thiên Hà cùng chảy xiết, nhóm người khổng lồ cổ xưa tế tự thi thể của người tên "Thổ, van xin cái chết tránh xa bọn họ.
Bọn họ ghim bè gỗ, đặt "Thổ" trên Thiên Hà, nhìn bè gỗ trôi theo Thiên Hà và dòng sông dung nham chảy xiết.
Thiên Hà trôi đi, đại đạo thế gian dân dần xảy ra biến hóa. Thiên Hà trở nên đen kịt, tràn đây ma tính, tràn đây những người khổng lồ sợ hãi cái chết.
Râầm!
Thiên Hà và dòng sông dung nham đột nhiên rớt xuống, rơi vào trong một không gian dị dạng đang hình thành, bè gỗ của "Thổ' bị thiêu đốt, thi thể của "Thổ hóa thành tro tàn trong hỏa diễm, dung nham quanh thi thể hắn xoay tròn, hình thành hai cái sừng dài to lớn!
Thân thể hắn bị dung nham thay thế, hồn phách bị đốt thành tro bụi, đại đạo U Đô kết hợp với tàn hồn của hắn, tạo thành ba hồn mới.
Trong thân thể hẳn tràn ngập sức mạnh đại đạo U Đô, thể phách hắn ngày càng khổng lồ, U Đô cũng đang nhanh chóng mở rộng!
Ma Đạo biến hắn thành Thần Chỉ đầu trâu mặt hổ thân người, Thiên Hà chảy xiết, tới nơi này hóa thành Minh Hà, biến thành roi dài nằm trong tay hắn.
U Đô biến hắn thành một Thần Chỉ Tiên Thiên, Thần nắm giữ sống chết, hắn tuân theo ý chí của U Đô, thống trị thế giới U Đô.
Trật tự của đại đạo U Đô chính là trật tự của hắn. Ý chí của đại đạo U Đô chính là ý chí của hắn!
Hắn dùng trật tự U Đô thống trị thế giới người chết, quán triệt ý chí U Đô, công chính, không thiên vị!
Đạo Sinh Cổ Thần thứ hai, Thổ Bá sinh ra. Khi đó, những người khổng lồ ngửa mặt nhìn lên trời, trên bầu trời xuất hiện Huyền Đô, người khổng lồ thứ nhất chết thì U Đô hiện ra.
Mà Thổ Bá chính là Thần Chỉ ra đời ứng với sinh mệnh chết đi.
Cảnh tượng này nhanh chóng hiện lên trên Sinh Tử Bộ, sau đó cái tên thứ hai xuất hiện, rôi đến tên thứ ba. Đột nhiên, vô số tên húy, vô số khuôn mặt hiện lên trên toàn bộ Sinh Tử Bộ, lướt qua một cách vô cùng sống động!
Đó là tên húy của những sinh linh đã chết từ thời đại Thái Cổ đến nay. Số lượng người chết nhiều đến mức khiến cho người ta hoa mắt không kịp nhìn, chưa kịp quan sát thì đã biến mất không thấy đâu.
Tổ Thần Vương và Hư Thiên Tôn vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, đột nhiên tất cả tên húy trong Sinh Tử Bộ biến mất, chỉ còn lại một cái tên.
Tân Phượng Thanh.
- Tiểu Thổ Bá Tân Phượng Thanh?
Hư Thiên Tôn thầm chấn động, chỉ thấy cái tên này càng lúc càng lớn, dần dần tràn ngập toàn bộ Sinh Tử Bộ. Sau đó, cái tên biến mất, hiện rõ hình ảnh Tân Phượng Thanh đang gào khóc.