Chương 2187: Chỉ đành chết đi (2)
Chương 2187: Chỉ đành chết đi (2)Chương 2187: Chỉ đành chết đi (2)
- Nhát kiếm kia là ngoài ý muốn, ta cũng không biết ngươi vội vàng như vậy, cho nên mới lỡ tay. Trái lại, ấn pháp nút thắt dây đỏ là ta đã mưu đồ từ lâu. Các hạ là người thành đạo tiền sử, để ngươi hạ xuống đến vũ trụ này, những người khác sẽ không còn đường sống. Bởi vậy ta phải ra tay tàn ác. Thế nhưng, điều khiến ta không ngờ tới chính là, sau khi ngươi và ta liên minh, vậy mà ngươi còn liên minh với Hạo Thiên Tôn. Bản lĩnh một chân đạp hai thuyền của ngươi cũng không tồi.
Linh Ngọc Thượng Tôn châm chọc nói:
- Thất công tử, không phải ta tìm tới Hạo Thiên Tôn, mà là Hạo Thiên Tôn tìm tới †a.
Tân Mục kinh ngạc nói: - Hạo huynh, ngươi tìm tới hắn sao?
Hạo Thiên Tôn nở nụ cười tươi:
- Mục đạo hữu, ngươi có thể tìm hắn thì sao ta lại không thể? Hôm đó ngươi bị †a trấn áp trong Thiên Luân Vạn Đạo, ngươi mượn cơ hội quan sát đạo pháp thần thông của mấy vị Thiên Tôn, ta cũng mượn cơ hội quan sát đạo pháp thần thông của bọn họ.
Nụ cười trên mặt Tân Mục dần tắt.
Hạo Thiên Tôn tiếp tục nói:
- Bí mật bên trong đạo quả của Lang Hiên không thể giấu giếm được ta, tương tự như vậy, mối liên hệ giữa ngươi và Linh Ngọc Thượng Tôn cũng không giấu diếm được ta. Ngươi có thể liên minh với Linh Ngọc Thượng Tôn thì đương nhiên ta cũng có thể. Hợp tác với ta chính là hợp tác với Tam công tử và Tứ công tử Di La Cung. Cho dù thế nào cũng mạnh hơn hợp tác với Thất công tử Di La Cung không giữ lời hứa, đúng không? Sắc mặt Tân Mục tối lại, hỏi:
- Vậy ngươi thoát khỏi Khai Hoàng rồi tới đây bằng cách nào?
Hạo Thiên Tôn thản nhiên nói:
- Ai nói ta thoát khỏi Khai Hoàng? Mục Thiên Tôn, ta có thể sống sót từ thời đại Long Hán đến bây giờ, thủ đoạn nhiều đến mức ngươi không thể tưởng tượng được, mà Tam công tử và Tứ công tử ủng hộ ta cũng không phải chuyện ngươi có thể tưởng tượng được. Ta hai mặt hai lòng, Khai Hoàng bị thân thể thành đạo của ta ngăn trở, mà thân thể Quy Khư của ta thì tới U Đô, chủ trì đại cục.
- Đã có Tam công tử và Tứ công tử ủng hộ ta, có sức mạnh của bọn họ, sao ta có thể không dùng?
Hắn thản nhiên nói:
- Trận chiến U Đô, nhìn qua thì có vẻ là ngươi chiếm thượng phong, nhưng thực ra tất cả vẫn chưa thoát khỏi sự khống chế của ta.
Thiên Công ôm lấy Thổ Bá A Sửu, lặng yên lui về phía sau.
Hắn cảm thấy không ổn, tình huống hiện tại hiển nhiên đã vượt ra khỏi tính toán của Tân Mục. Con át chủ bài của Hạo Thiên Tôn cũng vượt ra khỏi tính toán của Tân Mục, hiện giờ nếu còn không đi thì sợ rằng lúc sau không đi được nữa!
Hạo Thiên Tôn làm như không thấy hắn, mỉm cười nói:
- Mục Thiên Tôn, ngươi thật sự là một nhân vật khiến ta khó giải quyết nhất. Bất kể là mưu trí hay sắp xếp, ngươi đều khiến ta kinh ngạc. Nhưng thời gian của ngươi quá ít, quá ngắn, nếu cho ngươi thêm ba trăm năm thì ngươi thật sự có thể trở mình. Chẳng qua hiện tại, ngươi vẫn không thành, tranh đấu giữa ta và ngươi, ngươi vẫn mãi rơi lại phía sau. Giờ đây chính là lúc phân tranh thẳng bại!
Hắn vung tay lên, âm thanh trong U Đô chấn động nổ vang, truyền khắp tất cả ngóc ngách U Đô, khiến đám người Hư, Lăng, U, Tổ, Hỏa, Nguyệt, Lãng Uyển, Thái Cực, Thái Thủy đang chiến đấu đều có thể nghe rõ ràng.
- Ta được Di La Cung ủng hộ thì nhất định phải đón nhận và tận dụng cho thật tốt. Di La Cung chính là ưu thế của ta! Ưu thế của ta lớn mạnh, khiến Thái Sơ phụ thân †a tuyệt vọng, buộc phải thần phục ta!
Âm ầm!
U Đô tách làm đôi, mảnh vỡ của một vùng Đại La Thiên bay ra, đè ép từ trên không trung. Những nơi nó đi qua, gió lạnh vù vù thổi đến mức khiến đám người Hư, Lăng, U, Tổ, Hỏa, Nguyệt, Lãng Uyển, Thái Cực, Thái Thủy phải tránh đi.
Đột nhiên, một mảnh vỡ Đại La Thiên nữa lại bay ra, lao tới U Đô, sau đó đến mảnh thứ ba, thứ tư!
Mười sáu mảnh vỡ Đại La Thiên giống như mặt gương sáng trong suốt. Bên trong mảnh vỡ Đại La Thiên xuất hiện một cây cột hình lăng trụ to lớn sừng sững. Tần Mục dõi nhìn từ xa, chỉ thấy cột hình lăng trụ hiện ra đạo vận kỳ dị, trong lòng nhảy dựng lên:
- Lẽ nào cây cột hình lăng trụ trong Đại La Thiên được khắc bằng đạo thụ?
Dù hắn bị nhốt trong Thiên Luân Vạn Đạo do Thiên Đình của Hạo Thiên Tôn biến thành, nhưng vẫn có thể dùng mắt dọc để nhìn rõ mọi thứ ở thế giới bên ngoài.
Chỉ thấy trên cột hình lăng trụ trong mảnh vỡ Đại La Thiên điêu khắc đủ loại hoa văn kỳ dị, cây cột lăng trụ đứng sừng sững trong gió lạnh, không hề nhúc nhích.
Cùng với sự di chuyển của mảnh vỡ Đại La Thiên, phần trên cùng của cây cột với hoa văn kì dị lần lượt xuất hiện đạo quả, đạo quả vỡ ra, máu tươi từ trong đạo quả chảy ròng ròng xuống giống như những con giun dọc theo hoa văn.
Những hoa văn kia lập tức giống như được sống lại, vặn vẹo, nhúc nhích, tỏa ra ánh sáng lóa mắt!
Ánh sáng đi qua khúc xạ của mảnh vỡ Đại La Thiên, chiếu rọi xung quanh. Bên trong hư không U Đô lập tức hiện ra không biết bao nhiêu đạo văn kỳ dị giống như thuốc nổ bị nhen lửa, tán loạn khắp nơi.
Mọi người đang giao chiến lập tức cảm nhận được một loại khế ước kỳ dị đang liên kết cùng nhục thân, nguyên thần của bọn họ.