Chương 2193: Tiếng đàn vang lên từ quá khứ (2)
Chương 2193: Tiếng đàn vang lên từ quá khứ (2)Chương 2193: Tiếng đàn vang lên từ quá khứ (2)
Mồ hôi lạnh trên trán Tân Mục cuồn cuộn chảy, mà nhục thân Thổ Bá vẫn đang không ngừng phân giải, hóa thành hồng lưu cuồn cuộn, một cỗ tuôn về phía Tân Phượng Thanh, một cỗ tuôn về phía Hư Thiên Tôn, còn một cỗ tuôn về phía thần khí Tạo Hóa trong Thiên Cung Tạo Phụ, tiếp tục chế tạo thần khí Ngự Thiên Tôn!
Một thần khí Ngự Thiên Tôn khác lại đang trong quá trình thành hình!
- Rốt cuộc thì Tứ công tử Di La Cung cho Hạo Thiên Tôn thứ gì vậy? Hắn có thể giấu ở đâu?
Trong lòng hắn càng thêm lo lắng, đột nhiên Lăng Thiên Tôn nói:
- Mục, đừng tìm nữa, nếu kéo dài thêm, Nguyệt Nhi sẽ chết mất. - Cho ta thêm chút thời gian!
Tân Mục khàn khàn nói, điều động tất cả sức mạn, hội tụ trong mắt dọc, nhìn về phía thần khí Tạo Hoá.
Cuối cùng hắn nhìn thấy bên trong thần khí Tạo Hoá ẩn giấu một sợi dây.
Một dây đàn nhỏ bé không gì sánh được.
Một đầu dây đàn nối với thần khí Tạo Hoá, một đầu khác không biết nối với nơi nào.
Dây đàn biến mất trong hư không, nhưng ánh mắt Tần Mục nhìn theo dây đàn lại không phát hiện ra điểm cuối cùng của dây đàn trong hư không.
Dây đàn kéo dài vô tận, xuyên qua U Đô, đi tới Tổ Đình, nhìn theo dây đàn chỉ có thể nhìn thấy một vùng hỗn độn!
- Dây đàn nối liền vũ trụ thời tiền sử, có lẽ nằm trong tay Tứ công tử. Hắn ở trong thành Ngọc Kinh vũ trụ kỷ nguyên trước, đầu ngón tay giữ lấy dây đàn!
Tròng mắt Tân Mục đảo loạn, suy nghĩ đối sách.
Chỉ cần Lăng Thiên Tôn chạm vào thần khí Tạo Hoá, Tứ công tử sẽ thả dây đàn ra, thần thông bộc phát!
Hắn nhớ lại tình huống hai lần bản thân gặp Tứ công tử. Hai lần đó, Tứ công tử đều ngồi dưới đạo thụ đánh đàn, đàn tấu một ca khúc mà hắn làm sao cũng không thể tấu hoàn chỉnh.
Có lẽ dây đàn nhỏ bé này đến từ cây cổ cầm kia.
Tần Mục siết chặt nắm đấm, nhớ lại tiếng đàn mà bản thân nghe được.
- Chắc chắn là không ngăn được thần thông của Tứ công tử. Một khi thần thông của hẳn bộc phát, không còn gì phải nghỉ ngờ, Lăng Thiên Tôn chắc chắn sẽ chết! Hắn đắm chìm trong đạo pháp thần thông của chủ nhân Di La Cung quá lâu, Lăng Thiên Tôn tuyệt đối không có khả năng sống sót trở về! Bởi vậy chỉ có ta đàn tấu ra ca khúc kia, để hắn nghe thấy tiếng đàn. Hắn nhớ thê tử đã chết, lắng nghe giai điệu thì ta có thể nhân cơ hội này!
Hai tay Tân Mục nắm lại rồi lại mở ra, mười ngón tay siết chặt lại rồi lại thả lỏng, trong lòng vô cùng khẩn trương.
Hắn chưa từng nhìn cầm phổ, nhưng đã từng nghe Tứ công tử đàn tấu hai lần, chỉ là giai điệu đó thực sự quá khó đàn tấu!
Lăng Thiên Tôn quay đầu, nhìn thấy Nguyệt Thiên Tôn và Lãng Uyển bị thần khí Ngự Thiên Tôn và Hỏa Thiên Tôn tách ra, hai người khó khăn đối kháng Hỏa Thiên Tôn, nhưng căn bản không ngăn được thần thông của Hỏa Thiên Tôn!
- Không kịp nữa rồi!
Lăng Thiên Tôn cất bước tiến lên: - Còn kéo dài thêm, Nguyệt Nhi sẽ chết trong tay Hỏa Thiên Tôn!
Nàng điểm một chỉ về phía thần khí Tạo Hoá, muốn phá hủy bảo vật mà bản thân luyện chế năm đó!
Tần Mục cắn chặt răng, mười ngón tay siết lại, điểm sang hai bên, bốn mươi chín dây đàn trải rộng ra, kết nối với dây đàn nối liền với thần khí Tạo Hoá.
Tần Mục ngồi trên không trung, từng cánh tay dưới nách chui ra, sáu tay ba mươi ngón bay lượn trên năm mươi dây đàn, tấu khúc đàn mà hắn từng được nghe!
Giữa lúc dây đàn rung lên, ngón tay Lăng Thiên Tôn điểm trên thần khí Tạo Hoá.
Âm luật vang lên.
Âm luật đồng thời vang lên trong U Đô, Thiên Tôn đang giao chiến nghe rõ ràng giai điệu ưu mỹ mê người. Lúc này, bên trong Tổ Đình cũng vang lên khúc đàn du dương, hai vùng Đại La Thiên âm ầm va chạm nhưng lại không thể che lấp giai điệu uyển chuyển.
Khai Hoàng và thân thể thành đạo của Hạo Thiên Tôn chiến đấu khốc liệt. Tay trái Khai Hoàng bấm kiếm chỉ, đạo hoa trong Đại La Thiên Kiếm Đạo tỏa ra, xoay tròn. Thời khắc này, Kiếm Đạo kịch liệt mở rộng, che lấp ánh sáng của những chòm sao!
Hắn nghe thấy giai điệu của khúc đàn, hơi giật mình, một kiếm này không đâm vào Hạo Thiên Tôn mà đánh vỡ Tổ Đình, để ra U Đô, sau đó nghiêng mình đi vào trong U Đô.
Hạo Thiên Tôn đuổi theo, hai người đụng độ trong bóng tối U Đô, ngay sau đó lại tách ra.
Hai vùng Đại La Thiên ầm ầm di chuyển, đạo thụ phiêu diêu, vô số đạo pháp thần thông va chạm, chấn động U Đô. Khai Hoàng ở phía trước đi thẳng đến Thiên Cung Tạo Phụ, Hạo Thiên Tôn theo sát phía sau.
Trong thành Ngọc Kinh Tổ Đình, hỗn độn mênh mông, không trung phía trên dòng sông hỗn độn cuồn cuộn, một dây đàn xuyên qua đại kiếp hủy diệt, xâm nhập kỷ nguyên thứ mười sáu.
Trong đại kiếp hủy diệt, một đạo thụ treo bảy đạo quả tạo nên từng cơn sóng gợn trong sông hỗn độn, bảo vệ một miền cực lạc.
Tứ công tử ngồi dưới tàng cây, một cây cổ cầm nằm ngang trên đùi. Cây cổ cầm này không giống những cây đàn khác, nó có đến năm mươi dây đàn.
Hắn vốn ở kỷ nguyên thứ mười, nhưng giờ phút này lại tới kỷ nguyên thứ mười sáu.
Ngón út của hắn gảy một dây đàn trong đó, kéo dây đàn ra. Lúc này, dây đàn rung lên, vang vọng giai điệu quen thuộc. Tứ công tử giật mình, nghe thấy giai điệu kia, ánh mắt lộ vẻ nhớ nhung.