Chương 2203: Đệ tử Đạo Môn
Chương 2203: Đệ tử Đạo MônChương 2203: Đệ tử Đạo Môn
Lăng Thiên Tôn nói:
- Lúc trước, hắn đã chuẩn bị chịu đòn nhận tội, tới Thiên Đình quỳ xuống nhận thua, cầu xin Hạo Thiên Tôn bảo vệ cả Nhân tộc.
Đạo Tổ và Đại Phạn Thiên Vương Phật trầm mặc.
Nếu không phải bị ép đến đường cùng, người như Tân Mục tuyệt đối sẽ không hành động như vậy!
Trước đó Tần Mục gặp phải áp lực quá lớn, lớn đến mức khiến hắn sụp đổi
Chủ yếu nhất không phải do Khai Hoàng chết, bởi vì cái chết của Khai Hoàng chỉ là một kíp nổ, quan trọng nhất chính là U Đô thất thủ.
U Đô thất thủ mới là nguyên nhân khiến hắn sụp đổi! - Mục Thiên Tôn, có lẽ có thể kéo dài thời gian đại quân Thiên Đình đến đây thêm mười mấy năm nữa, thậm chí mấy chục năm, nhưng còn đám người Hạo Thiên Tôn, Hỏa Thiên Tôn thì sao?
Đạo Tổ hỏi:
- Ngươi ngăn cản kiểu gì?
Tân Mục lại rơi vào vòng xoáy suy nghĩ. Tư bà bà tức giận trừng Đạo Tổ một cái, Đạo Tổ xấu hổ, bèn chuyển qua hỏi Đại Phạn Thiên Vương Phật:
- Không nên hỏi ư?
Đại Phạn Thiên Vương Phật nói:
- Nên hỏi, nhưng không phải hỏi vào lúc này. Đã hỏi, vậy thì không cần để trong lòng. Tư thí chủ chỉ quá sốt ruột thôi.
Đạo Tổ khen:
- Lão hòa thượng nhân tình lão luyện.
Bên trong Văn Đạo Viện, Tân Mục lại đi tới đi lui liên tục bảy tám ngày, hắn cứ như vậy không ngừng nghỉ, không ngừng suy nghĩ đối sách.
- Ngọc Thần Tử trở về chưa?
Hắn đột nhiên cao giọng hỏi:
- Ngọc Thần Tử!
Ngọc Thần Tử vừa mới quay lại Văn Đạo Viện, thở hồng hộc chạy tới, nói:
- Quốc sư có gì phân phó?
- Ta viết một bức thư xin hàng dâng lên Hạo Thiên Tôn, nói nguyện ý xin hàng.
Tân Mục nhanh chóng nói:
- Ngươi đưa thư xin hàng của ta tới Thiên Đình, giao cho Hạo Thiên Tôn. Lần này đi, có thể ngươi sẽ chết.
Ngọc Thần Tử nghiêm mắt nói:
- Chết vì đất nước, nguyện vì Diên Khang hiến dâng thủ cấp.
Tân Mục nâng bút, Ngọc Thần Tử mài mực.
Tân Mục đang muốn đặt bút, lại dừng lại.
Ngọc Thần Tử nghi hoặc, chỉ thấy Tân Mục đang từ từ ấp ủ nhiệt huyết, dân dân trở nên chết tâm, mất hết can đảm, hai hàng nước mắt rơi xuống. Lúc đặt bút viết, đầu bút lông còn run run hai cái, giống như đang nghẹn ngào.
Ngay sau đó, hắn hạ đầu bút lông xuống, viết lời xin hàng với Hạo Thiên Tôn lên trên giấy. Lời nói tuy khẩn thiết, nhưng trong sự khẩn thiết lại mang chút không cam lòng, nguyện vì an nguy của Nhân tộc mà liều chết đánh cược một lần, thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành.
Hắn hạ thấp tư thái, nói:
- Bệ hạ là Thiên Đế cao quý, ta cũng là Thiên Tôn cao quý, dẫn đầu các thần Lăng, Nguyệt, U, Thái Thủy quy hàng, không thể qua loa được. Theo lời hắn nói, kính xin Hạo Thiên Đế phái sứ giả tới trao đổi quyền lực giao tiếp giữa hai bên và công việc cụ thể khi đầu hàng. Trong lời nói còn lộ ra chút quyến luyến với quyền thế, nói:
- Ta nguyện lấy một góc đất nhỏ làm nơi ẩn cư, nguyện dẫn dẫn dắt dân chúng nơi đây đúc tượng vàng cho bệ hạ, ngày đêm cầu nguyện cúng bái.
Hắn còn nhắc đến sản nghiệp của Diên Khang, thuộc làu làu mỗi một đốc tạo xưởng có thể sản xuất cái gì, đốc tạo xưởng nào có thể giao cho Thiên Đình, hy vọng bản thân giữ lại đốc tạo xưởng nào. Hắn còn nhắc đến các tỉnh thuộc quyền quản lý và chư thiên dưới trướng của Diên Khang, chư thiên nào sản xuất bảo vật gì, số lượng Thiên Tệ của quốc khố Diên Khang là bao nhiêu, số lượng Thiên Tệ của mỗi tỉnh là bao nhiêu...
Ngọc Thần Tử vừa nhìn vừa lắc đầu. Tân Mục hạ tư thái xuống quá thấp, có chút nịnh nọt.
- Có điều vì sao quốc sư nói ta đi đưa thư xin hàng có thể sẽ chết?
Hắn thầm thấy khó hiểu.
Hắn chỉ thấy Tân Mục lại viết:
- Thần đã đồng sàng với Lãng Uyển - nữ tử quốc sắc thiên hương của Tạo Vật Chủ. Nếu bệ hạ yêu thích, muốn lập nàng làm hậu, thần sẽ đưa nàng tới cho bệ hạ ngay trong đêm tối.
Ngọc Thần Tử rùng mình mấy cái, mặt đen như sắt, trong lòng lén lút tự nhủ:
- Quả nhiên có thể sẽ chết! Quốc sư lòng dạ đen tối, hắn nói đã đồng sàng với Lãng Uyển. Hạo Thiên Tôn là Thiên Đế, hắn tuyệt đối không cần nữ nhân mà Tân Mục đã từng đồng đồng sàng cộng chẩm, càng không thể lập nữ nhân này làm đế hậu! Đoạn đầu thư xin hàng, Hạo Thiên Tôn có thể sẽ vui như nở hoa, nhưng đến đoạn sau thì có thể sẽ chém đầu taI
Tân Mục dán phong thư xin hàng lại, giao cho Ngọc Thân Tử, nói:
- Ngọc quân có thể làm tốt việc này hay không?
Ngọc Thần Tử do dự thoáng chốc, ngay sau đó xúc động nói:
- Nguyện chết vì Diên Khang!
Tần Mục liếc hắn một cái thật sâu, nói:
- Chưa chắc ngươi đã phải chết. Với tài trí của ngươi, ngươi có thể làm tốt tất cả những chuyện này, chẳng qua ngươi phải cẩn thận một người.
Đôi mắt Ngọc Thần Tử lóe sáng, cười nói:
- Quốc sư rất hiểu ta. Xin hỏi người nào có thể xem như đối thủ của ta? - Người này tên Mạnh Vân Quy, là Mạnh Thiên Sư trong bốn Thiên Sư của Thiên Đình.
Tân Mục dặn dò:
- Mạnh Vân Quy đã từng nhìn thấu mưu kế lập quốc của ta, hắn nhất định có thể nhìn ra mưu đồ ta dâng thư xin hàng.
- Mưu đồ của quốc sư là dùng việc trao đổi đầu hàng kéo dài thời gian Thiên Đình xuất binh.
Ngọc Thần Tử nói: