Chương 2255: Đại hôn của Mục Thiên Tôn (3)
Chương 2255: Đại hôn của Mục Thiên Tôn (3)Chương 2255: Đại hôn của Mục Thiên Tôn (3)
Chỉ thấy vầng trăng càng lên càng cao, càng đi càng nhanh, ánh trăng dần dần lấp đầy trời, cao tới mức không thể chạm.
Tần Mục ngẩng đầu nhìn lên, sau một lúc mới thu ánh mắt lại, nói:
- Bá Sơn sư huynh, đừng lo lắng cho †a, ta tự có chừng mực, sẽ không làm loạn.
Bá Sơn Tế Tửu thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Ta sợ ngươi khó mà tự kiềm chế tình cảm, lão ca ca ta cũng là người từng trải, bây giờ là lúc ngươi nguy hiểm nhất.
Tân Mục lộ ra nụ cười, nói:
- Sư huynh, ngươi quá lời rồi. Ta thành thân là vì kéo dài việc Thiên Đình thanh trừ Diên Khang, cũng là vì để Hạo Thiên Tôn yên tâm về ta. Ta chắc chắn sẽ không để xảy ra sự cố ở lúc then chốt này. Hơn nữa, †a và Tú công chúa là thanh mai trúc mã từ nhỏ, sớm đã tự định chung thân, sở dĩ kéo dài đến bây giờ mới kết hôn cũng là vì thời đại ép buộc.
Bá Sơn cẩn thận quan sát hắn, nói:
- Có câu nói này của sư đệ, ta yên tâm. Mấy ngày nay, ta ở lại chỗ của ngươi, ngươi nhớ chiêu đãi rượu ngon thịt ngon.
Tần Mục cười ha hả, vỗ bờ vai hắn.
Ánh mắt của hắn lướt qua Bá Sơn, dừng lại trên người của Linh Dục Tú.
Chẳng biết từ lúc nào mà Linh Dục Tú đã tới nơi này, xem ra cũng vì chú ý tới mặt trăng hạ phàm, hạ xuống phủ đệ của Tần Mục, nhưng mà lại không dám lập tức chạy tới.
Chờ cho đến khi Bá Sơn đến đây, nàng mới chạy đến.
Bá Sơn biết điều rời khỏi. Tân Mục và Linh Dục Tú sánh vai đi dạo ở trong hoa viên, Linh Dục Tú giơ tay lên muốn bẻ cành hoa, bẻ được một nửa nhưng lại buông ra, cành hoa bật trở lại.
- Ngươi có tâm sự.
Tân Mục nói.
Linh Dục Tú mỉm cười:
- Không phải ngươi cũng vậy ư?
Tân Mục cười nói:
- Tâm sự của ngươi ta hiểu rõ. Ngươi đang lo lắng, cảm thấy hôn sự ngươi và ta thật ra là vì kéo chân Thiên Đình, cảm thấy chúng ta thành thân là vì xóa tan đi hiềm kích nghỉ ngờ của Hạo Thiên Tôn với ta. Ngươi không cần như vậy, ngươi hiểu rõ tâm ý của ta. Coi như không có những chuyện này, ta cũng muốn thành thân với ngươi.
Linh Dục Tú nương theo ánh trăng nhìn những đóa hoa ở trong hoa viên, có mấy nụ hoa chưa mở ra, đầu ngón tay nàng vuốt ve, nụ hoa ở trong ánh trăng mờ ảo trổ hoa. Nàng nói:
- Ta muốn trở lại lần đầu khi chúng ta gặp nhau ở Dũng Giang, khi đó hai đứa còn nhỏ, còn vô tư, tình cảm hồn nhiên ngây thơ nhất. Vào lúc ấy, nếu như chúng ta thành thân thì thật tốt.
Tân Mục nhặt hoa, cười nói:
- Người ta lúc nào cũng muốn trưởng thành, ngươi và ta đã trưởng thành, trải qua nhiều nguy hiểm như vậy, cuối cùng còn có thể đến với nhau, đây mới là cuộc sống. Chúng ta đã trải qua nhiều thử thách như vậy, sau này còn giúp đỡ lẫn nhau, tiếp tục đi tới đích.
Linh Dục Tú nhìn hắn, buồn bã nói:
- Dù sao ta vẫn lo lắng trong lòng ngươi có phần khúc mắc, có phần không muốn. - Không có.
Tân Mục ôm nàng vào lòng, ngửi mùi thơm trên tóc của nàng, lẩm bẩm nói:
- Không có.
Hắn nhìn trăng sáng trên trời, nhịp tim chậm lại nửa nhịp.
Mặt trăng hạ phàm chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ trong lễ thành thân của Mục Thiên Tôn, không đáng chú ý.
Ngày này, đại hôn của Mục Thiên Tôn, sứ giả các phương tới tấp đến đây, nối đuôi không dứt, người cai trị của chư thiên vạn giới cũng dồn dập phái sứ giả đến chúc mừng, đám người Lam Ngự Điền, Hư Sinh Hoa từ Tổ Đình chạy về, cũng tham gia hôn lễ này.
Tây Đế Bạch Hổ, Bắc Đế Huyền Vũ, Nam Đế Chu Tước cũng đồng loạt cử sứ giả đến đây, dâng hậu lễ.
Thiên Tôn Long Hao mới được tấn phong cũng ra lệnh cho nghĩa tử Long Phi từ Thú giới chạy đến. Long Phi mang theo. con cái của mình đích thân đến gặp Tân Mục, trong lòng vô cùng thổn thức, nghẹn ngào rơi lệ nói:
- Cuối cùng giáo chủ cũng còn không khiến ta lo lắng nữa rồi...
Đôi phu phụ Tần Hán Trân cũng chạy đến từ Vô Ưu Hương, trong lòng cảm khái không thôi.
Thái Sơ cũng sai người đến đây dâng tặng lễ vật, trong hộp quà là một khối long lân.
Vào ngày này, khách tập hợp ở thượng kinh hạ kinh Diên Khang vô cùng náo nhiệt, tám lão già của thôn Tàn Lão ngồi trên vị trí của phụ mẫu, bên cạnh còn để một chỗ trống.
Diên Phong Đế và hoàng hậu, phu phụ Tân Hán Trân cũng ngồi ở sảnh đường, cùng tám lão nhận quỳ lạy của phu thê Tân Mục, đều mỉm cười, nhưng lại lén quay đầu đi lau nước mắt.
Lễ thành thân hôm nay, Hồ Linh Nhi tỉnh lại từ trong cơn say rượu, không chạy đến hôn lễ.
Đến lúc động phòng, Tân Mục và Linh Dục Tú nghe thấy một giọng nói từ bên ngoài truyền đến:
- Các ngươi còn hôn môi sao! Thật không biết xấu hổ! Xấu hổ, xấu hổ...
Giọng của người mù truyền đến:
- Mục Nhi đừng hoảng hốt, ta sẽ đuổi Linh Nhi đi!
Linh Dục Tú cởi giày đập ra ngoài, tức giận nói:
- Mù gia gia, ngươi cũng tới góc tường nghe lén?
Ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng "ây da”, không biết nữ tử nào bị giày nện vào, nghe giọng giống như là của Tư Vân Hương.
Tân Mục cười ha hả một tiếng, trải giấy ra, Linh Dục Tú mài mực cho hắn, Tân Mục nâng bút vẽ tranh, qua một chốc, bức tranh giang sơn vạn dặm bừng bừng trên giấy.
Hai người dắt tay đi vào trong tranh.
Đêm đó, trong tranh oanh gáy yến ngữ, xuân triều phun trào, cao thấp luân phiên, du dương uyển chuyển, tuyệt không thể tả.