Chương 2264: Chiêu hồn cho Thổ Bá
Chương 2264: Chiêu hồn cho Thổ BáChương 2264: Chiêu hồn cho Thổ Bá
Y phục của Hạo Thiên Đế bay phần phật. Hắn chậm rãi rời khỏi mặt biển Thiên Hải, đi về hướng Thiên Đình:
- Khai Hoàng chết, Mục Thiên Tôn bị thương, thế giới này còn ai có thể làm đối thủ của ta, giúp ta tiến thêm một bước nữa đây?
Trong lòng hắn hơi phiền muộn, nhưng sau khi đến Thiên Đình thì lập tức có thần quan phía trước thông báo, nói:
- Bệ hạ, hạ giới có người tên là Tinh Ngạn đến, nói là bệ hạ mời tới làm cung chủ Tạo Phụ Cung.
Hai mắt Hạo Thiên Đế sáng lên, cười ha hả nói:
- Mục Thiên Tôn làm việc nhanh nhẹn thật đấy! Mau mau mời tới! Phiền muộn trong lòng hắn không cánh mà bay, cười nói:
- Có vị Tinh Ngạn Thiên Tôn này, trẫm lại có thể tiến thêm một bước nữa rồi!
Bên trong Thiên Cung ẩn cư trên bầu trời Dũng Giang vô cùng yên ả của Tần Mục, mấy ngày nay, Tân Mục thả bò nuôi gà nuôi cá, bắt sâu cho củ cải, uống trà với dược sư, trưởng thôn, tranh tài đao pháp với đồ tể, đọ thần nhãn với người mù, giúp người câm rèn đúc, thỉnh thoảng còn đến chỗ người điếc vẽ vời viết chữ, tính ra cũng vô cùng thoải mái.
Linh Dục Tú chạy đến chỗ Tư bà bà, theo Tư bà bà học may y phục. Tư bà bà vừa làm y phục cho trẻ sơ sinh, vừa đánh giá bụng nàng, khiến sắc mặt Linh Dục Tú khẽ đỏ lên.
- Mang thai mười tháng, có lẽ mấy ngày cũng phải nhìn ra rồi chứ?
Tư bà bà cọ cây kim lên đầu, như cố ý lại như vô tình hỏi.
- Không có đâu!
Linh Dục Tú hoảng hốt vội nói:
- Trượng phu nói, bất cứ lúc nào Thiên Đình cũng có thể đánh xuống, bởi vậy không muốn có con.
- Hắn nói láo!
Tư bà bà mắng một câu, đột nhiên lại ha ha cười nói:
- Thiên Đình một ngày không đánh tới thì các ngươi một ngày không sinh con sao? Nếu người trong thiên hạ cũng nghĩ giống như các ngươi vậy, Nhân tộc đã sớm tuyệt chủng. Sớm muộn gì cũng phải sinh một đứa.
Linh Dục Tú "ừm" một tiếng, vội vã đổi đề tài, nói:
- Gần đây bà bà có cảm thấy Kê Bà Long có gì đó quái lạ hay không? Mấy ngày nay đám Kê Bà Long cứ lén lén lút lút như là bàn bạc chuyện lớn gì đó...
- Một đám gà mà thôi.
Tư bà bà không để ý lắm, nói:
- Chờ ngươi mang thai, mỗi ngày bảo người mù giết một con cho ngươi tẩm bổ. Gà nuôi bên ngoài Thiên Cung vẫn không đủ, cũng may bên trong thôn Tàn Lão phía dưới còn có một bầy thành đàn thành đội. Cây nhân sâm kia cũng có thể thu hoạch được rồi, bỏ vào trong nồi hầm chung. Mấy ngày nay Mục Nhi làm gì?
Linh Dục Tú nói:
- Đang tu luyện, hình như hắn gặp một ít vấn đề khó, nhưng không nói với ta. Có điều ta có thể đoán được, hắn tu luyện tới cảnh giới Ngọc Kinh, nhưng chỉ có năm mươi tám tòa Bảo Điện, không có đến bảy mươi hai tòa Bảo Điện, bởi vậy đau đầu không thôi, cảm thấy mình không thể tiến vào cảnh giới tiếp theo. Tư bà bà bỏ kim chỉ xuống, suy ngẫm rồi nói:
- Năm mươi tám toà Bảo Điện? Bảy mươi hai tòa Bảo Điện... Hỏi thẳng quốc sư không phải được rồi sao? Không phải quốc sư có bảy mươi hai tòa Bảo Điện hoàn chỉnh ư?
Quốc sư trong miệng nàng chính là Giang Bạch Khuê đã tu thành ba mươi sáu tòa Thiên Cung, bảy mươi hai tòa Bảo Điện.
Linh Dục Tú cũng hiểu rõ điều này, nói:
- Trượng phu nói, bảy mươi hai Bảo Điện mà quốc sư tu luyện là đại đạo Tiên Thiên, ba mươi sáu Thiên Cung là đại đạo Hậu Thiên, không giống với bảy mươi hai tòa Bảo Điện của thành Ngọc Kinh. Thật ra bảy mươi hai tòa Bảo Điện của thành Ngọc Kinh là đại đạo của bảy mươi hai người thành đạo tiền sử biến thành, đại diện cho trình độ đại đạo của bảy mươi hai người đó. Tư bà bà không để ý lắm, nói:
~ Mục Nhi có lúc thích tự đâm đầu vào. bế tắc, rõ ràng là có sẵn, nhưng vẫn cứ muốn đi tìm ra cái tốt hơn. Bảy mươi hai tòa Bảo Điện của thành Ngọc Kinh là mượn sức, cho dù tu luyện được tốt hơn đi chăng nữa thì cũng là hoa trong gương, trăng trong nước. Không phải Thánh Nhân tiều phu đã cho hắn ba trăm sáu mươi đại đạo Hậu Thiên sao? Trực tiếp chọn ra bảy mươi hai đại đạo trong đó, luyện thành Bảo Điện là được rồi.
Linh Dục Tú cười nói:
- Bà bà nói cũng có lý. Chẳng qua trượng phu không chịu thua kém, không thể mất mặt đi tu luyện công pháp của tiều phu lão sư.
Tư bà bà gắt gỏng:
- Hắn nhờ vả cả thiên hạ, ai mà không từng bị hắn nhờ vả chứ? Ngay cả Long Kỳ Lân cũng được hắn nhờ lấy Hoạn Nhân Kinh! Nhờ vả lão sư của bản thân hắn thì có làm sao? Vốn là đạo lý hiển nhiên!
- Để ta đi nói với hắn.
Linh Dục Tú đứng dậy, đang muốn đi tìm Tân Mục, Tư bà bà vội vàng kín đáo đưa vài bộ y phục trẻ sơ sinh cho nàng, nói:
- Ngươi rất tốt, ta vốn lo lắng ngươi vẫn còn có kiêu ngạo của hoàng đế, sợ ngươi không đối mặt được, xem ra bây giờ là ta đa nghi rồi. Cho tên chăn trâu kia xem y phục này! Mỗi ngày treo ở trên đầu giường của hắn!
Linh Dục Tú lấy y phục rồi vội vã rời đi.
Nàng tìm Tần Mục, thuật lại lời của Tư bà bà, nói:
- Bà bà nói rất là có lý, sao phu quân không suy xét một chút?