Chương 2292: Ngươi có thể sẽ chết (3)
Chương 2292: Ngươi có thể sẽ chết (3)Chương 2292: Ngươi có thể sẽ chết (3)
Chỉ thấy thần thành trong thánh địa Hắc Sơn phủ khắp nơi, nơi nào cũng là dân chúng của Diên Khang, rộn ràng náo nhiệt, người đến người đi, buôn bán phồn thịnh.
Đốc tạo xưởng ở đó cũng đang sản xuất, còn có phi thuyền đang bay trên không trung, thậm chí còn có thể nhìn đến Thần Thông Giả đang trợ giúp dân chúng gieo trồng hoa mầu và giáng mưa.
Các đại thần trong triều bàn tán xôn xao, từ cảnh tượng phản chiếu trong Gương Giam Thiên có thể thấy được, người Diên Khang trong thánh địa Hắc Sơn vẫn còn, vẫn chưa bị Tân Mục chuyển dời đi.
- Đều là ảo giác!
Hạo Thiên Đế điểm một ngón tay về hướng thánh địa Hắc Sơn, cười lạnh lùng nói:
- Mục lão tặc ở lại Hắc Sơn hơn mười ngày, dùng thân thức tạo ra ảo giác này, còn hắn nhân cơ hội chuyển tất cả mọi người trong Hắc Sơn đi.
Một lúc sau, uy năng của một cái điểm tay của hắn đến Hắc Sơn, bá quan Thiên Đình nhìn vào gương, chỉ thấy một cơn dao động dữ dội từ trung tâm của thánh địa Hắc Sơn lan tràn ra, những nơi nó đi qua, thánh địa Hắc Sơn vừa rồi còn vô cùng phồn thịnh trong chớp mắt đã rung chuyển, biến mất như hoa trong gương, trăng trong nước.
Ngay trong tích tắc, thánh địa Hắc Sơn trống không, không còn bóng người.
- Mục tặc thật lợi hại!
Từ trên xuống dưới Thiên Đình đều thay đổi sắc mặt.
Hạo Thiên Đế cười lạnh lùng nói: - Bình định Tứ Cực Thiên chỉ cho Mục lão tặc thêm thời gian, thứ mà lão tặc này thiếu chính là thời gian! Bốn vị Thiên Sư, những lời các ngươi nói thực sự rất có lý, bình định Tứ Cực Thiên, vây kín Nguyên Giới, đây là đấu pháp đường đường chính chính, nhưng đối phó với Mục lão tặc không thể dùng đấu pháp đường đường chính chính! Bình định Tứ Cực Thiên sẽ cho hắn cơ hội nghỉ ngơi hai mươi năm! Hai mươi năm này sẽ xảy ra chuyện gì thì không ai biết! Truyền lệnh của trẫm!
Hắn phất tay áo, giọng nói vang vọng khắp Thiên Đình:
- Chuẩn bị binh mã, chinh phạt Nguyên Giới!
- Tuân chỉ!
Văn võ bá quan đều khom người.
Bên ngoài Nguyên Giới, Tân Mục thản nhiên rảo bước. Hắn chạy về từ Tổ Đình, không đi qua cầu Linh Năng Đối Thiên mà đi bộ, mất mấy tháng mới từ Tổ Đình về đến nơi này.
Sở dĩ hắn đi bộ là bởi vì hắn đưa theo vô số người Diên Khang từ thánh địa Hắc Sơn, dường như thánh địa Hắc Sơn bị hắn chuyển dời, chỉ còn lại thần thành trống không. Khi hắn đưa theo những người này qua cầu Linh Năng Đối Thiên thì chắc chắn sẽ vượt qua giới hạn của cầu Linh Năng Đối Thiên.
Bởi vậy đi bộ là an toàn nhất.
Hắn để những người này ở trong vũ trụ Thần Tàng của hắn, mấy tháng còn có thể duy trì, nhưng thời gian quá dài thì không thể duy trì được, e rằng sẽ tạo thành cái chết quy mô lớn.
Cũng may hắn tinh thông Tái Cực Hư Không Kinh của Nguyệt Thiên Tôn, đi đường rất nhanh.
Phía trước chính là Nguyên Giới, hẳn thở phào nhẽ nhõm. Lúc này, hiện tượng thiên văn đột biến, một ngôi sao ẩn mất, bầu trời hoàn toàn tối đen.
Tân Mục dừng bước chân, cười nói:
- Tổ Thần Vương hay là thái thượng hoàng?
Hắn suy nghĩ một chút, cười nói:
- Có lẽ là thái thượng hoàng. Phái Tổ Thần Vương đến đối phó ta chính là nộp mạng, chỉ có bản lĩnh của thái thượng hoàng còn có thể đấu với ta. Thái Sơ, hiện thân đi.
Sao trời sáng ngời một vùng, có thần quang chói mắt truyền đến từ nơi sâu nhất trong hư không, chỉ thấy một vùng Đại La Thiên xuất hiện trên không trung, đạo thụ rậm rạp, cánh lá bắt mắt.
Trong ánh sáng rực rỡ, một bóng hình cao lớn bất phàm bước ra khỏi thân quang, hơn nữa càng lúc càng rõ ràng.
- Mục Thiên Tôn, dáng vẻ của ngươi không giống sụp đổ đạo tâm lắm thì phải.
Thái Sơ kinh ngạc, cười nói ôn hòa:
- Hạo Nhi trúng kế của ngươi rồi, cho ngươi cơ hội nghỉ ngơi nhiều năm như vậy. Nhưng hắn cũng quả cảm dị thường, sau khi ngươi ký khế ước, lập tức phái ta đến giết ngươi.
- Thái Sơ, làm sao ngươi biết mục đích của hắn không phải là mượn tay của ta diệt trừ ngươi?
Tần Mục cười như không cười nói:
- Ngươi già rồi, nhuệ khí mất hết, không đánh nổi. Bắt đầu từ cái chết đầu tiên của ngươi, ngươi đã không có nhuệ khí của một vị hoàng đế lập quốc, ra tay với ta, có thể ngươi sẽ chết.
Thái Sơ cười ha hả, âm thanh vang vọng, chấn động hư không.
Thực lực của hắn quá cường đại, đứng ở đó khiến tâng tâng hư không méo. mó, nghiêng ngả về phía hẳn.
Hắn chiếm được nhục thân của mình, lại lấy sức mạnh thành đạo, tu thành Đại La Thiên Nhất Khí. Tuy rằng bị Hạo Thiên Đế đàn áp, nhưng hắn vẫn là một trong cường giả mạnh mẽ nhất trên đời!
Tiếng cười của hắn chấn động tới mức khiến bầu trời sao rung chuyển dữ dội, ngôi sao ẩn đi vừa nấy cũng hiện ra lần nữa, nhưng ánh sáng đã tiêu tan.
Tần Mục mỉm cười, lặng lẽ nhìn hắn.
- Mục Thiên Tôn, ngươi từng thất bại bao nhiêu lần rồi?
Thái Sơ ngừng cười, thản nhiên nói:
- Diên Khang Kiếp là thất bại đầu tiên của ngươi, thua trong tay quả nhân sống không bằng chết, sinh tồn của Diên Khang bị hủy diệt chỉ trong một ý niệm. Trận chiến ấy, ngươi khóc trời, trời không thấu, ngươi kêu đất, đất không thưa, đi vào đường cùng, ngươi đành phải chia tách bản thân và Tân Phượng Thanh, thậm chí ngay cả thân phận thân tử U Đô của mình cũng không giữ được.