Chương 2304: “Bãi phế thải” trong hư không (2)
Chương 2304: “Bãi phế thải” trong hư không (2)Chương 2304: “Bãi phế thải” trong hư không (2)
Có thể nói Tần Mục hiểu quá rõ tính cách của Thái Sơ.
Vì bị Thái Đế hãm hại, cho nên Thái Sơ không thể không xuất thế trước thời hạn, trở thành con nuôi của Thái Đế.
Hắn thận trọng làm việc dưới trướng Thái Đế, đồng thời cũng âm thầm lên kế hoạch diệt trừ Thái Đế.
Mấy tỷ năm sau, hắn mới có được cơ hội này, mà cơ hội này là Thái Dịch cho hắn. Nếu như không có Thái Dịch thành đạo, khiến Cổ Thần chống lại Thái Đế, vậy thì e rằng Thái Sơ vẫn phải tiếp tục khom mình uốn gối.
Thái Sơ được thỏa mãn ước nguyện trở thành Thiên Đế, có điều sau đó lại bị Vân Thiên Tôn và Hạo Thiên Tôn lập đổ, cuối cùng hóa thành Hiểu Thiên Tôn, trở thành bè lũ xu nịnh, lá mặt lá trái với các Thiên Tôn khác, nhưng trăm vạn năm qua vẫn chưa làm được gì.
Hắn muốn trở lại như xưa, thế nhưng lại không dám hành động, chỉ lo che giấu thân phận của mình.
Sau này, Tần Mục xuất thế, Thái Sơ nghĩ ra đủ loại kế hoạch, trông thì có vẻ thuận buồm xuôi gió, thế nhưng vì tiếc thân tiếc mạng nên lại bị Hạo Thiên Tôn đánh bại, sau đó không thể không thần phục, để nhi tử của mình là Hạo Thiên Tôn lên làm Thiên Đế.
Song có những lúc, hắn lại những lợi ích nhỏ bé mà liều mình!
Có mưu trí mà không có thủ đoạn, háo sắc nhưng gan nhỏ, thấy lợi ích thì quên cả tính mạng, làm chuyện lớn thì tiếc thân mình, đây chính là lời đánh giá đúng nhất về hắn! Bảo tháp huyết nhục lặng lẽ trôi dạt trong Chung Cực Hư Không. Tân Mục đang học tập làm thế nào để tu vi của bản thân hóa thành nguyên khí Hồng Mông từ chỗ Lam Ngự Điền, cho nên bảo tháp huyết nhục này không còn được khống chế, mặc cho gió lạnh thổi đến vùng đất xa lạ.
Rốt cuộc Chung Cực Hư Không rộng đến mức nào?
Không một ai có thể trả lời được câu hỏi này.
Ngay cả Tần Mục cũng chỉ biết Chung Cực Hư Không rộng lớn hơn vũ trụ gấp nhiều lần, thế nhưng cũng hoàn toàn không biết ranh giới của Chung Cực Hư Không ở nơi đâu.
Hư không không hề tồn tại vật chất. Ở nơi này, tất cả mọi thứ đều phân giải vô hạn, mãi cho đến khi hóa thành hư vô. Hiện tượng hư không hóa ở hư không tầng thứ nhất không hề đáng sợ đến vậy, thế nhưng càng vào sâu, uy lực của hư không hóa lại càng mạnh, ngay cả cường giả như Thiên Tôn cũng không thể dừng chân ở hư không tâng thứ ba mươi lăm được bao lâu, bởi lẽ họ cũng phải đối mặt với nguy cơ bị hư không hóa.
Vả lại, chỉ có người thành đạo mới có thể bảo toàn trong Chung Cực Hư Không. Thế nhưng, tòa bảo tháp huyết nhục này lại vô cùng kỳ lạ, nó có thể ngăn cản được gió lạnh đến từ Chung Cực Hư Không, hình thành một tầng kết giới bảo vệ nguyên khí Hồng Mông do Tần Mục hóa thành và những người Diên Khang ở trong đó.
Tòa bảo tháp này lững lờ trôi không biết bao lâu thì đột ngột khựng lại hệt như va phải thứ gì đó, sau đó dừng hẳn, không tiếp tục di chuyển nữa.
Trong bảo tháp hoàn toàn im lặng.
Lam Ngự Điền và Ma Vương Đô Thiên nhìn ra ngoài qua đôi mắt của Tân Mục, chỉ thấy bảo tháp dừng lại bên một khu phế tích, khắp nơi đều là quang cảnh tường đổ nhà nát, vô cùng thê lương.
Nơi này có những công trình kiến trúc cổ xưa, thế nhưng đều đã sụp đổ, chỉ cần một cơn gió lạnh thổi qua là tất cả đều sẽ hóa thành hư vô.
- Kết cấu của phế tích này hệt như một tòa thành Ngọc Kinh khác!
Lam Ngự Điền từng đi qua thành Ngọc Kinh Tổ Đình nên mới lập tức phát hiện ra. Hắn kinh ngạc nói:
- Chẳng qua bố cục của bảy mươi hai điện lại không giống! Quái lạ, lẽ nào trên đời này còn có thành Ngọc Kinh thứ hai?
Hắn đang định quan sát kỹ hơn thì đột nhiên nguyên khí Hỗn Độn trào dâng tràn ngập vùng phế tích này, chắn ngang tầm nhìn của bọn họ.
Một lúc sau, đợi đến khi gió lạnh thổi bay nguyên khí Hỗn Độn, phế tích kỳ lạ mới nãy cũng biến mất.
Lam Ngự Điền tấm tắc lấy làm lạ, gió lạnh lại tiếp tục thổi bảo tháp huyết nhục trôi dạt trong Chung Cực Hư Không. Không biết bao lâu sau, tòa tháp huyết nhục này lại va phải thứ gì đó, phát ra âm thanh "lạch cạch'.
Lam Ngự Điền lại nhìn qua con mắt của Tần Mục, chỉ thấy bảo tháp huyết nhục va phải một khúc xương lớn hơn bảo tháp không biết bao nhiêu lần!
Trên khúc xương kia không hề có huyết nhục, chỉ còn lại phần xương cốt, không biết sẽ bị gió lạnh thổi về đâu!
Thế nhưng khoảnh khắc va chạm với bảo tháp huyết nhục, một phần huyết nhục trên bảo tháp đã dính sang khúc xương kia.
Quả thật mắt dọc của Tần Mục vô cùng cường đại, cho dù Lam Ngự Điền cách một tòa bảo tháp vẫn có thể nhìn thấy rõ. Hắn chỉ thấy bề ngoài của khúc xương khổng lồ là huyết nhục lúc nhúc đang không ngừng sinh trưởng!
Lam Ngự Điền kinh ngạc, không biết rốt cuộc trên khúc xương kia đã xảy ra chuyện gì, vì sao huyết nhục bám trên bề mặt lại có thể sinh trưởng.
Gió lạnh lại thổi tới, huyết nhục trên khúc xương kia nhanh chóng tan rã, thế nhưng một phần huyết nhục đã sinh trưởng lập tức nhân cơ hội đâm sâu vào trong xương tủy, ẩn náu trong đó, trốn tránh khỏi cơn gió lạnh.
Trái tim của Lam Ngự Điền thình thịch đập loạn:
- Rốt cuộc gió lạnh đưa chúng ta tới nơi nào của Chung Cực Hư Không, tại sao lại có nhiều thứ kỳ lạ đến vậy?