Chương 2329: Là anh hùng ngay cả khi đã chết (2)
Chương 2329: Là anh hùng ngay cả khi đã chết (2)Chương 2329: Là anh hùng ngay cả khi đã chết (2)
Vân Thiên Tôn vẫn đang đối chọi lại với sức mạnh đến từ Đại Uyên. Hắn đã có thể mượn sự trợ giúp từ đạo thụ đạo quả để chống lại gió lạnh của Chung Cực Hư Không, thế nhưng với gió nóng tràn ngập trong Đại Uyên, ngay cả đạo quả cũng khó lòng đối kháng được, hơn nữa gió nóng còn từng phút từng giây mài mòn pháp lực của hắn, thậm chí còn khiến đại đạo của hắn không ngừng tan rã.
- E rằng nơi đây là vẫn một nơi nguy hiểm với người thành đạo đã lạc ấn Chung Cực Hư Không!
Cũng may nhờ có tu vi đủ mạnh mẽ, cuối cùng Vân Thiên Tôn cũng tới được tầng đáy thấp nhất của Đại Uyên Quy Khư. Hắn chỉ thấy một quả cầu trắng như tuyết bao bọc lấy Nguyên Mẫu phu nhân, hơn nữa còn đang không ngừng chuyển động, khiến cho Nguyên Mẫu phu nhân khó lòng mà ngăn cản được.
Quả cầu trắng như tuyết kia được hình thành từ vô vàn sợi tóc. Những sợi tóc đó hệt như tơ, phong ấn chặt chẽ một người thành đạo là Nguyên Mẫu phu nhân, khiến nàng không thể nào trốn thoát.
Vân Thiên Tôn đưa tay nắm lấy phần rễ của Tịnh Đế Song Liên, sau đó nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy dưới đáy biển là gương mặt khổng lồ bị vô số xiềng xích quấn quanh của một nữ tử.
Chẳng qua hắn đã tìm kiếm một lúc lâu mà mãi không tìm thấy Lăng Thiên Tôn.
- Chẳng lẽ Lăng Thiên Tôn đã gặp bất trắc gì?
Hắn thầm sợ hãi.
Đúng vào lúc này, Nguyên Mẫu phu nhân đột nhiên cay nghiệt cất lời: - Tỷ tỷ, chỉ khi chúng ta đồng tâm hiệp lực thì mới có thể cùng chống lại kiến nạn này. Nếu như chúng ta trốn thoát, ta sẽ để ngươi làm chủ nhục thân này!
- Được!
Trong cơ thể Nguyên Mẫu phu nhân bỗng vang lên giọng nói của Đế Hậu nương nương:
- Ngươi và ta cũng thi triển đại đạo Luân Hồi, trốn thoát sẽ không còn là việc khó nữa!
- Đại đạo Luân Hồi?
Vân Thiên Tôn hơi sửng sốt:
- Đó chẳng phải là tuyệt học của Mục Thiên Tôn hay sao?
Khi ở trên Đại La Thiên, Tân Mục và hẳn từng giao lưu công pháp. Hắn đã truyền thụ đại đạo Thần Thức mà bản thân tham ngộ được cho Tân Mục, mà Tân Mục cũng truyền thụ những gì bản thân có được cho hẳn, cho nên Vân Thiên Tôn không hề cảm thấy xa lạ gì với đại đạo Luân Hồi của Tân Mục.
Hắn hơi rục rịch:
- Chắc chắn là do Mục Thiên Tôn truyền thụ cho các nàng. Nhưng tại sao phải cần hai người là Nguyên Mẫu phu nhân và Đế Hậu nương nương cùng liên thủ thì mới thi triển ra được đại đạo Luân Hồi? Ha ha, xem ra Mục Thiên Tôn lại thâm tàng bất lộ rồi! Chắc chắn đại đạo Luân Hồi mà hắn truyền thụ cho Nguyên Mẫu phu nhân và Đế Hậu nương nương ẩn chứa lỗ hổng!
Ánh mắt hắn lóe lên, quan sát nhất cử nhất động của Nguyên Mẫu phu nhân, thử tìm ra lỗ hổng mà Tân Mục để lại khi Nguyên Mẫu phu nhân và Đế Hậu nương nương thi triển đại đạo Luân Hồi.
Phía dưới, bên trong quả cầu, Đế Hậu nương nương và Nguyên Mẫu phu nhân tự mình khống chế nhục thân, hợp lực thi triển thần thông Luân Hồi, chỉ thấy từng luông ánh sáng luân hồi xoay tròn, cắt đôi quả cầu màu trắng kia ra.
Những nơi tóc trắng bị cắt làm đôi hình thành nên từng không gian Quy Khư, mà ánh sáng luân hồi lại cắt đôi những Quy Khư này, giúp cho thân hình của các nàng không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản!
Nguyên Mẫu phu nhân xuyên qua từng đợt luân hồi, nhanh chóng thoát khỏi quả cầu tóc trắng. Nàng lập tức bay lên trời, lao về phía Vân Thiên Tôn!
Nguyên Mẫu phu nhân vô cùng hưng phấn, cười ha hả nói:
- Tỷ tỷ, ngươi ngây thơ thật đấy, ngươi thật sự cho rằng ta sẽ giao nhục thân cho ngươi ư?
Đúng vào lúc này, nàng nhìn thấy một nam tử tuấn kiệt đang bay xuống từ trên không trung, mười ngón tay di chuyển hệt nhưng những cánh sen xoay tròn rồi nở rộ! Nguyên Mẫu phu nhân không kịp trở tay, chỉ đành liên tục phất tay áo, thế nhưng lại bị từng chỉ của nam tử kia điểm rơi vào trong vầng sáng luân hồi xoay tròn.
Nguyên Mẫu phu nhân hừ một tiếng, nốt ruồi màu đen giữa mi tâm hóa thành màu đỏ.
- Vân ái khanh.
Đế Hậu nương nương ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên người Vân Thiên Tôn.
- Đế Hậu nương nương.
Vân Thiên Tôn khẽ khom người:
- Lăng Thiên Tôn ở đâu?
- Lăng Thiên Tôn đã bị Nhị công tử Di La Cung dưới biển Hỗn Độn đưa tới vũ trụ tiền sử, nói là muốn thành toàn cho uy danh bất thế của nàng.
Đế Hậu nương nương bay lên cao, trầm giọng nói: - Ngươi giúp bản cung trấn áp tiểu tiện nhân, bản cung sẽ không nói dối ngươi đâu.
Vân Thiên Tôn sóng vai với nàng, nói:
- Ta tin nương nương.
Hai người lần lượt lao ra khỏi Đại Uyên Quy Khư, một người đáp xuống bên trái Đại Uyên, một người đáp xuống bên phải Đại Uyên.
Đế Hậu tập trung ánh mắt lên người hắn, thờ ơ nói:
- Vậy thì vì sao Vân Thiên Tôn vẫn còn đi theo bản cung? Ngươi nhất định phải ra tay với bản cung hay sao?
Vân Thiên Tôn lắc đầu:
- Nương nương, mặc dù ngươi đã trở thành chủ nhân của cơ thể này, thế nhưng ngươi định xử lý thế nào khi quay về Thiên Đình? Hạo Thiên Đế chắc chắc sẽ không tha cho ngươi.
Đế Hậu nương nương hừ một tiếng: - Bản cung đi tìm Thái Sơ. Có sự trợ giúp của ta, Thái Sơ có thể đoạt được vị trí hoàng đất
Vân Thiên Tôn cười ha hả, lắc đầu nói:
- Nực cười là nương nương vẫn còn đơn thuần đến thế. Năm đó ngươi bị Thái Sơ và Nguyên Mẫu phản bội, rơi vào kết cục như ngày hôm nay, vậy mà ngươi vẫn còn muốn dựa dẫm vào tên gian phu ấy.