Chương 2331: Mở ra kỷ nguyên thứ bảy
Chương 2331: Mở ra kỷ nguyên thứ bảyChương 2331: Mở ra kỷ nguyên thứ bảy
- Bệ hạ, chư thiên Thiên Hồ tạo phản làm loạn, phản tặc không chịu nghe lệnh điều quân, giết chúa tể của Thiên Hồ, muốn tự lập hoàng đết
Hạo Thiên Đế mỉm cười, khẽ nói:
- Lệnh cho Quỷ Thân dưới U Đô báo cho Hư Thiên Tôn, để nàng hiến tế chư thiên Thiên Hồ. Nhớ cho kỹ, truyền đạt nguyên văn lời nói của trẫm cho Hư Thiên Tôn, là hiến tế chư thiên Thiên Hồ!
Thần Ma kia nhận lệnh, vội vàng rời đi.
Hạo Thiên Đế ngả người ra phía sau, lẩm bẩm:
- Liệu rằng hiến tế một chư thiên cho Tam công tử có thể đổi lấy một người thành đạo hay không? Tam công tử sẽ nhìn thấy được lòng trung thành của ta, ắt sẽ cho ta mượn nhiều sức mạnh hơn! Mà ta cũng chỉ thiếu một bước nữa là có thể đại thành hai loại công pháp Thiên Đình, tới lúc đó hai phương pháp thành đạo đều nằm trong tay ta...
Hắn hoàn toàn thả lỏng:
- Mục Thiên Tôn à Mục Thiên Tôn, ta sẽ không để ngươi lại trở thành tâm ma của ta đâu. Trận chiến này, ngươi thua chắc rồi!
San bằng Diên Khang, ngay trong tâm tay!
Khu vực phế tích, Chung Cực Hư Không.
Phía trước một tấm bia đá hình vuông khổng lồ, trên cánh cửa bay lơ lửng, Tân Mục ngẩng đầu nhìn lên. Tấm bia đá hình vuông này được được luyện chế từ Hỗn Độn Thạch, có khả năng trường tôn vĩnh viễn. Tân Mục đánh giá chữ viết trên tấm bia đá, sau một lúc lâu mới vươn tay ra cứng rắn bẻ một góc của nó xuống, ngửa cổ nuốt chửng Hỗn Độn Thạch.
- Chắc chắn Hỗn Độn Thạch này vô cùng bổ dưỡng. Nói không chừng chỉ cần ăn hết tấm bia đá này, luyện hóa thành tử khí Hồng Mông, ta có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh cao...
Một lúc sau, Tân Mục nhổ Hỗn Độn Thạch ra. Hắn cứ tưởng rằng bên trong Hỗn Độn Thạch chắc chắn sẽ có nguyên khí Hỗn Độn, bởi lẽ lúc hắn phát hiện ra mạch khoáng Hỗn Độn của Thái Dịch, quả thật bên trong Hỗn Độn Thạch ẩn chứa nguyên khí Hỗn Độn.
Lúc hẳn lấy vỏ trứng của Thái Dịch ra, cả mạch khoáng Hỗn Độn đều sụp đổ, Hỗn Độn Thạch vỡ nát, nguyên khí Hỗn Độn bay khắp tứ phía, hóa thành biển Hỗn Độn của Tổ Đình. Từ điều này có thể thấy được, Hỗn Độn Thạch có độ cứng không quá cao, thế nhưng lại gió lạnh của Chung Cực Hư Không lại không thể phá hủy nó.
Bởi vậy hắn mới cho rằng trong tấm bia đá hình vuông được điêu khắc từ Hỗn Độn Thạch này ẩn chứa nguyên khí Hỗn Độn, thế nhưng lúc ăn vào mới phát hiện ra trong đó chẳng có chút nguyên khí Hỗn Độn nào.
Nguyên khí Hỗn Độn ở bên trong đều đã bị ai đó hấp thụ hết!
- Nhờ vào tảng đá này... Chữ viết được khắc trên tấm bia đá là đạo ngữ Hồng Mông được Đại công tử Di La Cung sử dụng để trấn áp kẻ địch.
Tân Mục đứng dưới tấm bia, trầm tư nói:
- Từ câu viết bằng đạo ngữ Hồng Mông này có thể thấy được trình độ của Đại công tử trên phương diện phù văn Hồng Mông cực kỳ cao, thậm chí có thể gọi là đệ nhất, chỉ dưới chủ nhân Di La Cung. Vậy thì tại sao mà phong ấn cấm chế mà hắn để lại lại bị phá vỡ?
Từ cánh cửa và tấm bia đá bay ra khỏi khu vực cấm chế này, Tân Mục nhận ra chắc hẳn phong ấn đã bị phá vỡ một phần.
Đại công tử có kỹ năng siêu phàm đến như vậy, cho nên chắc chắn phong ấn mà hắn để lại cực kỳ khó phá giải, nếu chỉ dựa vào sức mạnh của Chung Cực Hư Không thì e rằng cũng không thể khiến phong ấn của hắn xuất hiện xu thế phân rã sụp đổ, cậy thì rốt cuộc là ai đã phá vỡ phong ấn?
- Hỗn Độn Thạch rất khó để tìm thấy, cho nên nếu như muốn chế tạo ra một tấm bia đá, vậy thì số đá cần thiết cũng đã là một con số khó có thể tưởng tượng được. Mà nghe Lam Ngự Điền nói, hắn nhìn thấy bên trong ô cửa kia còn có vô số tấm bia đá khác. Rốt cuộc Đại công tử kiếm đâu ra nhiều nguyên liệu cần thiết để làm thành bia đá như vậy?
Tân Mục với biểu cảm kỳ lạ đang không ngừng suy đoán nguồn gốc của Hỗn Độn Thạch.
Mà nơi có nhiều Hỗn Độn Thạch đến như vậy chỉ có duy nhất mạch khoáng Hỗn Độn của Thái Dịch trong Tổ Đình mới sản sinh ra được!
Thế nhưng mạch khoáng Hỗn Độn cũng không thể luyện chế ra nhiều tấm bia đá đến thế, ắt hẳn phải dùng đến mấy mạch khoáng mới có thể luyện thành. Điều này cũng có nghĩa là, có khả năng Đại công tử Di La Cung đã tìm kiếm vài mạch khoáng Hỗn Độn trong vũ trụ, dùng nó để trấn áp "kẻ địch của Di La Cung" này!
Tân Mục suy nghĩ một lúc lâu, thử nhét tấm bia đá này vào trong Thần Tàng của mình.
Linh Thai Thần Tàng nằm ngay giữa mi tâm của Tân Mục, thế nhưng tấm bia đá này thật sự quá dài, lúc Tân Mục nhét tấm bia đá trong vào thì phát hiện ra một góc của tấm bia đá đâm thủng mi tâm rồi lộ ra ngoài, khiến mi tâm hệt như mọc thêm một cái sừng nhọn.
Hắn bất lực, chỉ đành từ bỏ.
- Ngự đệ nói, khu vực phế tích này có rất nhiều thứ kỳ lạ, nếu như đã không thể lấy được tấm bia đá, vậy thì ta tìm một thứ bảo vật khác trong này là được!
Ánh mắt Tần Mục lóe lên một tia hưng phấn. Hắn vứt bỏ tấm bia đá, "đứng trên" cánh cửa bay sâu vào trong khu vực phế tích.
Chương 2235 : Mở ra kỷ nguyên thứ bảy(2)
Sau một lúc lâu, Tân Mục dừng cánh cửa lại, kinh ngạc nhìn về phía trước, chỉ thấy vùng hư vô trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái đầu khổng lô! Cái đầu kia to đến mức không thể tin nổi. Nó đã sinh ra huyết nhục, thế nhưng lại không hề có làn da. Lúc này đây, cái đầu ấy đang bay trong khu vực phế tích, mở to miệng nuốt chứng tất cả những bảo vật bị vứt bỏ ở nơi đây!
Lúc này đây, cái đầu kia đang ngấu nghiến một quyển sách bị rách. Quyển sách phát ra kim quang lóa mắt kia lập tức tự động lật mở từng trang sách, chữ viết màu vàng kim được viết bên trong bay lên, liên tục lạc ấn trên cái đầu kia, đánh bay huyết nhục của nói!
Thế nhưng rõ ràng quyển sách rách này không phải là đối thủ của cái đầu đó, cho nên cũng nhanh chóng bị cái đầu nuốt xuống!
Huyết nhục trên cái đầu kia lại bắt đầu nhúc nhích, sinh sôi, trở nên hoàn chỉnh hơn trước.
Đột nhiên, cái đầu kia chú ý đến hắn, thế là lập tức hùng hổ lao qua.
Tân Mục tỏ vẻ lo sợ, lập tức dựng thẳng cánh cửa lên, cầm trong tay hệt như một thanh đao.
Khoảnh khắc cái đầu kia âm ầm lao đến, Tân Mục tụ khí ngưng thần, thế nhưng gió lạnh đột nhiên thổi một chiếc thuyền vỡ nát tới, đâm sâm vào cái đầu đang lao về phía Tần Mục!
Những tấm gỗ nhọn sắc bén chỉ chít trên chiếc thuyền vỡ nát kia đâm xuyên qua huyết nhục của cái đầu, treo nó trên vách thuyền.
Lúc chiếc thuyền vỡ nát bay ngang qua mặt, Tần Mục lập tức nhìn thấy một bộ xương trắng treo lơ lửng trên thuyền. Bộ xương trắng đó là đạo cốt của một người thành đạo, song lại không hề bị hư không hóa bởi Chung Cực Hư Không, thế nhưng lại bị đóng đinh chết ở trên thuyền.
Cái đầu kia bỗng nhiên vô thanh vô tức rống lên một tiếng, giấy giụa muốn thoát ra khỏi con thuyên.
Theo đó, Tân Mục nhìn thấy bộ xương bị đóng đỉnh trên thuyền bỗng nhấc một cách tay xương trắng hếu lên. Cánh tay đó càng ngày càng dài, tóm lấy mặt của cái đầu kia, kéo một mảng huyết nhục trên mặt nó xuống!
Cánh tay xương trắng đó thu về, đặt mảng huyết nhục kia lên cơ thể mình. Sau khi được cố định trên cơ thể, mảng huyết nhục kia lập tức vừa leo lên khắp bộ xương như vô số sợi xúc tu, vừa liên tục sinh trưởng.
Bộ xương trắng đó lại vươn tay ra lần nữa, xé rách một mảng huyết nhục trên gương mặt của cái đầu kia. Cái đầu nổi giận đùng đùng, dùng hết sức giấy giụa, cuối cùng cũng thoát khỏi con thuyền vỡ nát. Sau đó, nó lập tức lăn lên boong thuyền, đánh về phía bộ xương trắng bị đóng đỉnh trên vách thuyền.
Bộ xương trắng bị đóng đỉnh ở đó, mặc dù không thể thoát thân, thế nhưng lại như một vị hoàng đế uy nghiêm bất khả xâm phạm, thể hiện sự uy nghỉ tối cao trong mọi cử chỉ!
Thế nhưng hắn đã bị cố định ở đó, không phát huy được bao nhiêu phần sức mạnh. Cái đầu kia lăn qua lăn lại trên thuyền, né tránh đòn công kích, sau đó lại đột ngột mạnh mẽ va chạm với bộ xương trắng!
Chiếc thuyền vỡ nát kia bị chấn động tới mức không ngừng rung lắc. Cái đầu lùi lại, sau đó tiếp tục va chạm với bộ xương trắng, mà lần va chạm này còn mạnh hơn cả trước đói
Đột nhiên, khoang thuyền của chiếc thuyền vỡ nát bị hất bay, cánh cửa vừa mới được mở ra, chỉ thấy sáu bảy bộ xương trắng lao ra khỏi đó, bổ nhào về phía cái đầu!
Tân Mục sững sờ, chỉ thấy những bộ xương trắng đó đều là đạo cốt. Chúng không nói không rằng, chỉ lao về phía trước, xé rách từng mảng huyết nhục trên gương mặt của cái đầu xuống, dán lên cơ thể mình!
Chẳng mấy chốc, huyết nhục trên cái đầu kia đều bị bọn chúng sé sạch sẽ!
Trên người của những bộ xương trắng kia treo đầy huyết nhục. Chúng vui mừng tới mức quên trời quên đất, thế nhưng khi gió lạnh quét tới, phần huyết nhục đó lại lập tức bị thổi bay.
Trên thuyền lập tức lặng ngắt như tờ, bất kể là cái đầu hay là bộ xương trắng kia thì đều không tiếp tục chém giết nữa, mà là thất hồn lạc phách đứng trên boong thuyền, mặc cho gió lạnh thổi qua.
Tân Mục cười ha hả, lắc đầu nói: - Đám ngu xuẩn này...
Đột nhiên, cái đâu và mấy bộ xương trắng kia đồng loạt quay đầu lại nhìn hẳn. Tân Mục thầm biết không ổn, lập tức lái cánh cửa rời đi thật nhanh.
Mấy bộ xương trắng và cái đầu trên thuyền đều hưng phấn bừng bừng. Chúng nhanh chóng trèo lên cột buồm, giương cao cánh buồm rách tả tơi, mượn gió lạnh tăng tốc thuyền đuổi theo Tần Mục.
Bọn chúng xoa hai bàn tay, vô cùng hưng phấn, rõ ràng định xé huyết nhục của Tần Mục xuống để dán lên cơ thể mình!
Mà bộ xương trắng bị đóng định trên vách thuyền cũng hưng phấn tới mức gõ lạch cạch, thúc giục bọn chúng tăng thêm tốc độ.
Mặc dù trông có vẻ chiếc thuyền khá cũ nát, thế nhưng sau khi giương cánh buồm thủng trăm ngàn lỗ lên, tốc độ của thuyền vẫn tăng lên rất nhiều. Chiếc thuyền đuổi theo sát nút, cách cánh cửa càng ngày càng gần.
Bộ xương trắng đứng trên cột buồm tung người nhảy lên, bổ nhào về phía cánh cửa. Nó há to cái miệng trống rỗng như thể đang vui cười, có điều sau một khắc lại bị Kiếp Kiếm của Tần Mục xuyên thủng, đóng đỉnh cái "phập" trên vách thuyền.
Một bộ xương trắng khác bay đến thì bị Tân Mục dùng chưởng đánh cho treo lơ lửng trên mảnh gỗ sắc nhọn của chiếc thuyền, dùng tay chân khua loạn xạ mà cũng không thể xuống ngay được.
Chương 2336 : Mở ra kỷ nguyên thứ bảy (3)
Cái đầu kia lăn lông lốc nhảy ra khỏi thuyền, thế nhưng tiếp đó lại bị Tân Mục vung cánh cửa lên đánh trúng. Nó lăn xuống dưới đáy thuyền, bị chiếc thuyền nghiền ép mấy lượt, đợi đến khi ổn định lại được thân hình thì chỉ thấy chiếc thuyên vỡ nát và Tân Mục đã bay xa.
Trên chiếc thuyên, mấy bộ xương trắng đồng tâm hiệp lực giải cứu đồng bạn, sau đó tiếp tục kiên trì bổ nhào về phía Tân Mục. Tần Mục cũng chẳng còn bao nhiêu pháp lực, chỉ có thể dựa vào sức mạnh đến từ nhục thân để chống lại, tình cảnh vô cùng hung hiểm.
Mấy bộ xương trắng kia không thể bị phá hủy ngay cả khi đứng trước đại kiếp vũ trụ hủy diệt. Độ cứng của chúng vô cùng đáng kinh ngạc, nếu như không cẩn thận để bị tiếp cận thì bản thân tuyệt đối sẽ bị bọn chúng phân thây!
Ầm!
Cánh cửa đột nhiên khựng lại, không biết va phải thứ gì. Tân Mục ổn định lại thân hình, trong lòng thầm kinh ngạc, lập tức thôi thúc Kiếp Kiếm bay lên bay xuống xung quanh để đề phòng công kích của đám xương trằng. Thế nhưng, bộ xương trắng trên chiếc thuyền vỡ nát kia lại lập tức điều chỉnh cánh buồm tả tơi, khiến chiếc thuyền đột ngột bẻ hướng, tránh né cánh cửa.
Trên thuyền, dường như mấy bộ xương trắng kia cực kỳ sợ hãi. Chúng vội vàng lăn lê bò toài leo vào trong khoang thuyền, sau đó khóa cửa khoang thuyền cái rụp, mà bộ xương trắng bị treo trên vách thuyền kia cũng không ngừng dùng cả tay cả chân gõ vào vách thuyền như thể cầu xin đồng bạn cứu lấy mình, đưa vào khoang thuyền.
Thứ bị nhốt bên ngoài không chỉ có mình nó, mà còn có cả bộ xương trắng đang điều khiển cánh buồm kia. Bộ xương trắng đó tụt xuống khỏi cột buồm, phát hiện ra cửa khoang thuyền đã đóng, thế là không khỏi quỳ sụp xuống đất khóc tu tu, hai tay còn không ngừng đập vào cửa khoang thuyền. Tân Mục hai tay chống nạnh, cười ha hả nói:
- Bây giờ đã biết sợ rồi sao?
Hắn quay đầu lại nhìn, nụ cười trên khuôn mặt bỗng cứng đờ.
Tân Mục chỉ thấy cánh cửa va phải một vùng phế tích. Khắp nơi trong vùng phế tích này đều là cảnh tượng gạch vỡ tường đổ, vô cùng đổ nát, rõ ràng không phải mấy bộ xương trắng trên thuyền kia sợ hắn, mà là sợ vùng phế tích này.
Vùng phế tích này giống với di tích của thành Ngọc Kinh Tổ Đình. Tân Mục dõi mắt nhìn quanh, chỉ thấy bố cục của nơi này khác thành Ngọc Kinh Tổ Đình, tuy rằng chỉ giống một chút, nhưng trên phương diện bản chất lại hoàn toàn khác biệt.
Trung tâm của thành Ngọc Kinh Tổ Đình là Di La Cung và bảy điện. Bên trong Di La Cung là đạo thụ của chủ nhân Di La Cung, trên đạo thụ có mười sáu đạo quả. Bảy điện được bao quanh bởi bảy mươi hai Bảo Điện, hơn nữa bên ngoài còn là rừng cây được hình thành từ đạo thụ của những người thành đạo sống trong Di La Cung, được Di La Cung che chở bảo vệ.
Mà cảnh tượng ở nơi đây cũng hoàn toàn khác. Mặc dù Bảo Điện nơi này đã bị hủy hoại, thế nhưng Tần Mục vẫn có thể nhìn ra được vẻ phồn thịnh từ những di tích còn sót lại.
- Có lẽ người thành đạo ở nơi này không nhiều bằng Di La Cung, thế nhưng cũng có thể được coi là một thế lực khác ngang ngửa với Di La Cung. Vì sao thi cốt của những người thành đạo kia lại sợ hãi trước khu phế tích này?
Tân Mục tập trung quan sát, số lượng bí mật ẩn giấu trong khu vực phế tích của Chung Cực Hư Không nhiều hơn hắn tưởng tượng. Hẳn rất muốn vào nơi đây thăm dò một phen, thế nhưng mục đích chuyến đi này của hẳn là tìm được cánh cửa mà Đại công tử dùng để phong ấn kẻ địch của Di La Cung. Nếu như hắn vào khám phá vùng phế tích này, vậy thì chỉ sợ thời gian trì hoãn sẽ càng lâu, Diên Khang sẽ càng bất lợi.
Khoảnh khắc hắn đang định rời đi, đột nhiên nguyên khí Hỗn Độn mênh mông bao la, bao phủ khắp chốn tuôn trào ra khỏi vùng phế tích này.
Tần Mục khẽ giật mình, thứ hắn đang thiếu chính là nguyên khí Hỗn Độn để tu luyện, mà vùng phế tích này lại có nhiều nguyên khí Hỗn Độn đến như thế, đối với hắn mà nói thì quả thật nơi đây là bảo địa có một không hail
- Ta chỉ vào để thu thập một chút nguyên khí Hỗn Độn, có lẽ sẽ không trì hoãn quá nhiều thời gian!
Tân Mục cầm cánh cửa lên, bước vào. vùng phế tích này, lẩm bẩm nói:
- Nếu như thấy có điều không ổn, ta có thể lập tức rút lui...
Gió lạnh thổi qua nơi này, nguyên khí Hỗn Độn trào dâng, tách khỏi cơ thể hắn.
Nguyên khí Hỗn Độn ở nơi đây hệt như có ý thức, bất kể hắn đi đến đâu, bên người đều không hề có chút nguyên khí Hỗn Độn nào.
Tần Mục thử vươn tay bắt lấy một tia nguyên khí Hỗn Độn, thế nhưng lại hoàn toàn không thể bắt được.
Hắn xoay người định rời đi, chỉ thấy hỗn độn bốn phía mờ mịt, không phân biệt được phương hướng, con đường lúc đến đã hoàn toàn bị che lấp!
Tần Mục khẽ mỉm cười, mở mắt dọc ra, nhãn lực nhìn thấu hỗn độn. Ngay lúc chuẩn bị bước ra ngoài, hắn đột nhiên nhìn thấy một tế đàn cổ xưa được xây dựng từ Hỗn Độn Thạch.
Tân Mục leo lên tế đàn, thấy trên tế đàn chỉ có một tấm bia đá. Tấm bia đá đó không cao, bên cạnh còn có hai dấu chân.
Hắn nhìn mặt trước của tấm bia đá, chữ viết bên trên không thể khảo chứng, thế nhưng vẫn có thể suy ra hàm nghĩa của nó từ phù văn cấu thành.