Chương 2341: Điện chủ Linh Quan (3)
Chương 2341: Điện chủ Linh Quan (3)Chương 2341: Điện chủ Linh Quan (3)
Hạo Thiên Đế nghe được mấy lời này thì trong lòng yên tâm hơn hẳn:
- Mặc dù điện chủ Linh Quân Điện này là một kẻ thô bỉ, nhưng đánh giá của hắn về Mục Thiên Tôn lại rất chuẩn, tính ra cũng có tiếng nói chung, sau này cũng không khó để hòa hợp.
Hư Thiên Tôn đi đến bốn chư thiên kia rồi bắt đầu hiến tế, có điều thời gian hiến tế bốn chư thiên này phải mất đến mấy năm, đạo thụ của điện chủ Linh Quan không thể hạ xuống đây trong một sớm một chiều được.
Hạo Thiên Đế cáo từ rời đi, nói:
- Đạo huynh yên tâm, nếu như bốn chư thiên không đủ, ta sẽ ra lệnh cho Hư ái khanh hiến tế thêm mấy chư thiên nữa. Nói xong, hẳn rời khỏi U Đô.
- Đạo huynh Linh Quan, vì sao kiếp trước ngươi chỉ tu thành đạo hoa, không tu thành đạo quả?
Hư Thiên Tôn hỏi.
Điện chủ Linh Quan liếc nàng một cái, một lúc sau mới nói:
- Thời gian quá ngắn, không đủ linh năng.
Hư Thiên Tôn không hiểu ý nghĩa trong lời nói đó.
Điện chủ Linh Quan nói:
- Kỷ nguyên thứ mười sáu có quá nhiều người lẻn qua, dẫn đến việc linh năng phải trao đổi đến đại kiếp hủy diệt của kỷ nguyên thứ mười lăm. Quy mô của vũ trụ kỷ nguyên thứ mười sáu quá nhỏ, Chung Cực Hư Không cũng không mở rộng, hơn nữa đâu đâu trong Chung Cực Hư Không cũng là Đại La Thiên. Hư Thiên Tôn mở to hai mắt, không thể tưởng tượng ra nổi cảnh tượng đó.
- Kỷ nguyên thứ mười sáu chỉ có duy nhất đại lục Tổ Đình và các chư thiên của những người thành đạo, không hề có nơi nào khác nữa.
Điện chủ Linh Quan nói:
- Vũ trụ của kỷ nguyên thứ mười sáu vô cùng nhỏ bé, linh năng cũng không dồi dào, hơn nữa vô cùng chật chội. Không chỉ có ta, những người khác cũng không thể kết thành đạo quả ở nơi như vậy. Ta tu thành được đạo hoa đã là giỏi giang lắm rồi, một vài vị sư huynh ngay cả đạo hoa cũng chẳng thể tu thành. Vũ trụ kỷ nguyên thứ mười sáu chỉ kéo dài sáu tỷ năm, sau đó sụp đổ trong đại kiếp hủy diệt.
Hắn mỉm cười:
- Mà trong sáu tỷ năm này chỉ có duy nhất một người ở vũ trụ đó thành đạo, ngươi biết hắn làm thế nào để thành đạo không?
Hư Thiên Tôn lắc đầu.
- Hắn thành đạo bằng cách giết người.
Điện chủ Linh Quan nói:
- Cái tên đó, ha ha, là một kẻ khát máu, nhưng cũng là một kẻ tài hoa vô song, khó mà tưởng tượng được! Hắn tự biết vũ trụ này sẽ sụp đổ, linh năng không đủ, hắn khó lòng mà thành đạo được, ắt sẽ phải chết, thế là hắn bắt đầu tu Sát Đạo. Hắn đồ sát rất nhiều chư thiên của những người thành đạo, sau đó còn giết luôn cả người thành đạo. Sau cùng, hắn thành đạo, tiến vào Chung Cực Hư Không, lạc ấn Sát Đạo, †ạo thành Đại La Thiên trước khi vũ trụ sụp đổi
Hắn khen ngợi không dứt lời:
- Hắn vừa mới tu thành đạo thụ đạo quả, Chung Cực Hư Không đã lập tức bị hẳn đè sập. Vốn dĩ Chung Cực Hư Không không thể chứa đựng nhiều Đại La Thiên đến thế, mà việc hắn thành đạo đã gây thêm sức ép cho Chung Cực Hư Không, dẫn đến sự sụp đổ của kỷ nguyên thứ mười sáu.
Hư Thiên Tôn sửng sốt:
- Không có ai ngăn cản hắn sao?
Điện chủ Linh Quan lắc đầu:
- Ban đầu còn có người định ngăn cản hắn, thế nhưng lão gia lại chặn lại. Lão gia nói, bọn ta mang ơn sinh linh của vũ trụ này, cho nên không được nhúng tay, càng không được ngăn cản.
Hắn lắc đầu, rõ ràng không hề tán thành cách làm của chủ nhân Di La Cung.
Hư Thiên Tôn kinh ngạc:
- Nếu như tất cả người thành đạo của thành Ngọc Kinh Tổ Đình đều đến đây, liệu rằng vũ trụ của bọn ta còn kiên trì thêm được bao lâu?
- Kẻ máu lạnh thành đạo nhờ việc giết chóc kia tên là Thương Quân. Sau này, kẻ đó dấy lên cơn thịnh nộ của mọi người. Trong đại kiếp hủy diệt, hắn không hề biết thu tay, lại còn đồ sát những người thành đạo đang độ kiếp khác. Hắn giết chóc nhiều vô số kể, chờ đợi cơ hội tiến thêm một bước nữa.
Điện chủ Linh Quan lạnh lùng nói:
- Giết càng nhiều, tu vi của Thương Quân càng cao. Mãi về sau, Đại công tử không nhịn nổi nữa, trấn áp hắn cùng với những cường giả đáng sợ khác, không biết bây giờ hắn còn sống hay đã chết. Ha ha, trong đại kiếp sinh diệt, nhiều khả năng là hắn không thể chèo chống được tới kỷ nguyên này nữa rồi...
Mặc dù nói như vậy, thế nhưng hẳn vẫn tỏ vẻ lo lắng, rõ ràng thực lực của người thành đạo Thương Quân kia không hề đơn giản.
Trong vùng phế tích của Chung Cực Hư Không, một ô cửa lẻ loi trơ trọi trôi dạt trong "bãi phế thải" này. Thế giới phía sau cánh cửa vô cùng rộng lớn, thế nhưng không một "bảo vật" dị thường nào trong hư không dám to gan lao vào trong, trái lại còn tránh né thế giới này không kịp.
Tân Mục khịt mũi, mùi máu tanh tưởi nồng nặc đột ngột xộc lên mũi hắn, khiến hắn cảm thấy bản thân như đang ngậm một con cá muối và một miếng sắt gỉ sét.
Mùi hương này khiến hắn không thoải mái chút nào.
Tân Mục bước về phía rừng bia đá đầu tiên. Nơi này không chỉ có mùi máu tanh tưởi kỳ lạ, mà còn có khí sát phạt cực kỳ nồng nặc. Ngoài ra, thứ khiến hắn cảm thấy không thoải mái nhất chính là sức mạnh trấn áp phát ra từ những tấm bia đá này.