Chương 2345: Người bại liệt trong thôn (2)
Chương 2345: Người bại liệt trong thôn (2)Chương 2345: Người bại liệt trong thôn (2)
Hai người cười ha hả, lão hán buông lỏng mạch môn của Tân Mục ra, khoát tay nói:
- Lão hán đây tuy già, thế nhưng vẫn rất khỏe, có thể tự đi được! Công tử là người tốt, là người tốt biết kính già yêu trẻ!
Tân Mục cũng lặng lẽ thu bàn tay trái lại, khen ngợi:
- Lão nhân gia càng già càng dẻo dai, khiến ta phải bội phục.
- Công tử!
Nha đầu với hai bím tóc chạy tới trước mặt Tân Mục. Nàng ngẩng đầu, dùng đôi mắt long lanh nhìn hắn, sau đó giơ tay đưa trái cây trong tay cho hắn:
- Công tử ăn trái cây đi Ánh mắt Tân Mục dừng lại trên đống trái cây trong tay nàng. Có lẽ mấy loại trái cây này vừa mới được hái từ trên cây xuống, cho nên phần cuống vẫn còn rất tươi.
Tân Mục mỉm cười, nói:
- Ta không ăn, ngươi ăn đi.
Nha đầu với bím tóc kia vươn tay ra, đưa trái cây tới sát miệng hắn, nói lanh lảnh:
- Công tử, ăn đi!
Thế nhưng trái cây vừa mới đưa đến bên miệng, bàn tay của Tân Mục đã chắn ngay trước mặt. Hắn đè ngón tay lên trái cây trong tay nha đầu kia, sau đó khẽ đẩy về, cười nói:
- Ngươi ăn đi!
Nha đầu kia dùng hết sức, trên trán lấm tấm mồ hôi, thế nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Tân Mục đẩy trái cây tới bên miệng mình từng chút một.
Đột nhiên nha đầu kia câm lấy trái cây, tức giận giậm chân chạy đi:
- Công tử không ăn thì thôi, ta tự ăn!
Lão hán kia mỉm cười:
- Khí lực của công tử cũng không nhỏ.
Tân Mục khiêm tốn đáp lại:
- Khí lực của ta chỉ mạnh hơn tiểu nha đầu kia một chút, hơn tuổi cũng bằng thừa, tính ra cũng chẳng mạnh là bao.
Hắn bước vào trong thôn cùng với lão hán, còn thanh niên mổ lợn kia khiêng theo nửa con lợn và lòng lợn bước vào sân.
Nữ nhân kia đã giặt xong y phục, lúc này đây đang lau tay lên người, vội vàng nghênh đón Tân Mục. Nàng nói:
- Công tử là khách quý, người ta ở đây lâu như vậy mà chưa từng gặp ai hào hoa phong nhã như công tử đâu! Nàng bước quanh Tân Mục, đánh giá mấy lượt, khen ngợi:
~ Tuấn tú thật!
Tân Mục mỉm cười ngăn cản bàn tay đang sắp sửa sờ mặt mình, mỉm cười nói:
- Nam nữ thụ thụ bất thân.
Năm ngón tay của nữ nhân kia khẽ run rẩy. Tần Mục ngăn cản lại quá đúng lúc, nàng cũng chỉ đành cười trừ:
- Tay của công tử cũng đẹp lắm!
Dứt lời, nàng thu tay lại.
Lão bà dưới hiên nhà hừ một tiếng, thấp giọng nói:
- Biến thái...
Nữ nhân kia liếc lão bà một cái, giận mà không có chỗ trút, thế là mắng mỏ:
- Ngươi mà cũng có mặt mũi nói như vậy à! Chẳng phải việc ăn uống ngủ nghỉ của một nhà các ngươi đều do lão nương đảm đương hay sao? Nếu như không có lão nương, các ngươi chỉ có nước uống gió đông bắc thôi! Không phải lão nương nhìn trúng nhan sắc của công tử, mà là đang tìm kiếm tướng công cho nha đầu nhà ta! Ở cái nơi rừng thiêng nước độc này, muốn tìm một nam nhân khó biết bao!
Nàng mắng mỏ một tràng, lão bà tức giận đến mức trợn trắng mắt.
Nữ nhân kia tức giận lao vào phòng, đóng cửa cái sầm.
Lão bà nguôi giận, ngẩng đầu, dùng đôi mắt già nua lờ mờ đánh giá Tần Mục, sau đó dịu dàng nói:
- Công tử, ngươi thấy nha đầu kia thế nào? Có muốn ở lại thành thân không?
Nha đầu với hai bím tóc kia nghe vậy thì xấu hổ, trốn sau góc tưởng len lén nhìn hẳn, gương mặt ửng ráng hồng, ngại ngùng không dám đi ra. Tân Mục lắc đầu, nói:
- Ta đã thành thân rồi, thê tử cũng hiền lương đức hạnh.
Lão bà thở dài, nói:
- Vậy thì đáng tiếc quá. Thân thể lão nhân gia không tiện, không biết công tử có thể trèo lên cây hái trái cây giúp lão nhân gia được không?
Nàng chỉ tay, Tân Mục nhìn theo hướng tay nàng, chỉ thấy trên cây đại thụ có bốn quả và một đóa hoa đang nở.
Tần Mục thu ánh mắt lại, cười nói:
- Cây cao quá, ta sợ không trèo lên được. Thế nhưng ta có một thanh bảo kiếm vô cùng sắc bén, có thể chặt được cái cây này, trước đây ta đã từng chặt mấy cái cây tương tự rồi.
Lão bà vội vàng nói:
- Đừng chặt, đừng chặt! Ngươi chặt rồi, sau này bọn ta lấy đâu ra trái cây mà ăn?
Lão bà kia mỉm cười:
- Không ngờ công tử là người trong thành, tay chân lóng ngóng không biết gì, thế nhưng lại có thể nói ra hai từ "chặt cây". Lão nhân gia tuổi tác đã cao, nhưng lại ham mê cái đẹp, trong thôn không có chiếc gương nào, chỉ đành làm phiền công tử ra ngoài cắt một tấm gương về đây.
Nàng nhấn mạnh hai chữ "trong thành".
Tân Mục mỉm cười, nói:
- Bia đá bên ngoài rất cứng, ta sợ không cắt xuống được.
Nữ nhân kia ở trong phòng làm món thịt lợn, ngoài ra còn chế biến lòng lợn thành mấy món khác nhau. Tân Mục đứng bên ngoài đối đáp câu có câu không với lão giả và lão bà.
- Nhân khẩu trong thôn bọn ta không nhiều, thế nhưng cây cối lại không ít.
Tân Mục liếc nhìn xung quanh, nói:
- Sáu người, tám cây.
Lão hán mỉm cười, nói:
- Lấy đâu ra sáu người? Chẳng lẽ công tử không biết đếm sao? Rõ ràng một nhà bọn ta chỉ có năm người.
Tân Mục liếc nhìn nửa con lợn treo dưới gốc cây đầu thôn, mỉm cười, không nhiều lời mà chỉ nói:
- Trưởng lão chuyển đến nơi yên bình này từ khi nào vậy?
- Ta không nhớ rõ nữa!