Chương 2347: Một kiếm xuất ra, quần hùng thần phục
Chương 2347: Một kiếm xuất ra, quần hùng thần phụcChương 2347: Một kiếm xuất ra, quần hùng thần phục
Tân Mục không hề động đũa, chỉ nhìn xung quanh, sau đó nói:
- Tám gốc cây, nhưng chỉ có bảy người, vậy người còn lại đâu rồi?
Lão hán giả câm giả điếc, còn nữ nhân kia bưng đĩa thịt heo đến. Nàng bỏ đĩa thức ăn xuống, sau đó lau tay vào tạp đề, thật thà cười nói:
- Làm gì còn ai nữa đâu? Vả lại, nơi này tính cả kẻ bại liệt kia cũng chỉ có sáu người, thêm cả công tử mới là bảy người chứ? Công tử tới từ trong thành à, chắc chắc thuật số của ngươi không tốt lắm!
Tân Mục cười nói:
- Không đủ người, sao ta dám động đũa đây?
Lão hán kia đang định mở miệng nói gì đó, đột nhiên thanh niên mổ lợn phía đối diện nổi giận đùng đùng, rút thanh đao mổ lợn ra, cắm ngay chính giữa bàn ăn, tiếp đó đằng đẳng sát khí nghiến răng nói:
- Ngươi nói mấy chuyện vô dụng này làm gì? Ta không nhịn được nữa rồi! Cứ thẳng tay cầm đao giết chết tên này là được!
Thức ăn trên đĩa bay lên, từng miếng thịt lợn và lòng lợn đồng loạt lơ lửng trong không trung, ghép thành nửa con lợn với đôi mắt trợn trừng.
Nửa con lợn còn lại treo ở đầu thôn cũng chạy đến như bay. Hai nửa con lợn ghép lại làm một, sau đó cất tiếng nói:
- Ngươi nói đúng lắm! Có bao giờ chúng ta sợ hãi đâu chứ? Cho dù hắn là Thất công tử Di La Cung thì đã làm sao, cứ chém chết là xong!
- Cuối cùng chư vị cũng chịu lộ nguyên hình rồi sao? Tân Mục cười ha hả, nhấc tay tính lật đổ bàn ăn, thế nhưng không ngờ lão hán và lão bà cũng cùng ra tay. Hai người bốn tay cùng đè lên bàn, Tân Mục dùng hết sức mà vẫn không thể hất tung chiếc bàn.
- Có ta ở đây, Thất công tử đừng hòng nghĩ đến việc lật bàn!
Lão hán và lão bà mỉm cười, thế nhưng sau đó mặt lại đỏ bừng, bốn cánh tay của hai người vang lên tiếng kêu "răng rắc", suýt chút nữa thì bị Tân Mục nâng lên, thế là không khỏi thầm chấn động:
- Sức mạnh nhục thân của Thất công tử Di La Cung mạnh quát!
Hai người bọn họ đều là cường giả thành đạo trong kỷ nguyên vũ trụ thứ tư, cho dù bị phong ấn trấn áp ở nơi này, nhưng với thực lực cường đại, bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến việc bản thân sẽ thì bị Tân Mục nâng lên.
Mà ngay khi Tân Mục nhấc bàn lên, nha đầu với hai bím tóc đang ngồi xổm dưới gốc cây sì sụp húp thức ăn trong bát cũng bước tới, ấn chiếc bàn vừa được nâng lên xuống.
Nha đầu kia tay chân nhanh nhẹn, ra đòn phủ đầu, ném thẳng cái bát rỗng tuếch về phía mặt Tần Mục.
- Ta cho ngươi trái cây ngon, ngươi không ăn! Vậy thì hôm nay sẽ không có trái cây ngon cho ngươi ăn nữa đâu!
Trước mắt Tần Mục bỗng dưng sáng trưng, không gian trong bát co rút nhanh chóng, tất cả mọi thứ trước mắt hắn đều xoay tròn, thậm chí đến cả nhục thân và nguyên thần của hắn cũng đang xoay tròn, bị kéo vào trong bát!
Tần Mục mở mắt dọc giữa mi tâm, một vệt tử quang Hồng Mông bắn ra, xuyên qua tất cả không gian vặn vẹo, đánh về phía đáy bát, vang lên một tiếng "coong”.
- Ngươi có thể sử dụng thần thông ư? Cánh tay của nha đầu kia run lên, cái bát trong tay bị đánh bay. Tiếp đó, nàng đứng lên trên bàn, dùng cả tay cả chân điên cuồng tấn công về phía Tân Mục.
Tân Mục dùng một tay nhấc bàn lên, sau đó dùng một tay khác nghênh đón công kích của nha đầu kia.
Sức mạnh của hắn cực kỳ cường đại, dường như chỉ dùng vài chiêu đã có thể đánh đánh bay nha đầu trên mặt bàn kia.
Nha đầu kia hừ một tiếng, thốt lên:
- Hắn có thể sử dụng thần thông, nhục thân cũng cực kỳ cường hãn, các ngươi phải cẩn thận!
Ầm!
Nha đầu kia va phải gốc cây, khiến cho đạo quang đạo vận trên cây lập tức bản ra, vô cùng rực rỡi
Phía sau Tân Mục, nữ nhân kia cười chế nhạo, nói: - Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, Thất công tử đúng là kẻ không biết tự lượng sức mình!
Không biết nàng rút đâu ra cây chày giặt y phục, sau đó mạnh mẽ nện về phía đầu Tần Mục.
Sau đầu Tân Mục bỗng xuất hiện một vâng hào quang, nguyên khí bàng bạc tuôn trào, Hỗn Độn Điện đứng dừng sững trong nguyên khí Hỗn Độn, chặn đứng nhát chày gỗ kial
Mà đối diện với Tân Mục, thanh niên mổ lợn tên là Tiểu Thương kia cũng vươn tay rút thanh đao trên bàn ra, nắm chặt trong tay, khiến Tần Mục lập tức sởn cả tóc gáy!
Kẻ uy hiếp đến hắn nhiều nhất không phải là lão hán, lão bà, nữ nhân hay nha đầu kia, mà là thanh niên này.
Người này ở trong phong ấn của Đại công tử, tu vị bị trấn áp, bởi vậy không thể sử dụng thần thông, chỉ có thể dựa vào sức mạnh của nhục thân!
Mà hiển nhiên uy lực đạo pháp thần thông thành đạo của mấy người này vô cùng cường đại, thế nhưng khi không thể sử dụng thần thông, bản lĩnh của họ chẳng còn lại bao nhiêu, chỉ có duy nhất kẻ tên là Tiểu Thương này đi một con đường hoàn toàn khác biệt. Hắn là một cường giả giống với đồ tể, tu luyện khả năng chiến đấu của mình tới đỉnh cao nhất!
Đương nhiên, Tiểu Thương không hề dựa vào kỹ năng chiến đấu để thành đạo. Nếu như dùng kỹ năng chiến đấu có thể thành đạo, vậy thì phong ấn của Đại công tử hoàn toàn không thể trấn áp được hắn, cũng không thể phong ấn nổi hẳn, bởi vì hắn chỉ cần dựa vào sức mạnh từ nhục thân là đã có thể thoát ra ngoài.