Chương 2349: Một kiếm xuất ra, quần hùng thần phục (3)
Chương 2349: Một kiếm xuất ra, quần hùng thần phục (3)Chương 2349: Một kiếm xuất ra, quần hùng thần phục (3)
Tần Mục không thèm ngẩng đầu, Kiếp Kiếm trong tay nghênh đón con lợn đang lao tới kia. Trong không trung, từng vệt huyết quang hiện lên, Chu Tam Thông ngã xuống, nửa mình trước rơi xuống một cái đĩa, nửa mình sau rơi xuống một cái đĩa, phần đầu rơi xuống một cái đĩa, lòng phèo rơi xuống một cái đĩa, còn phân đuôi cũng được cắt đều tăm tắp.
Mà trong từng chiếc đĩa, miếng nào miếng nấy đều được cắt lát đều.
Tân Mục đưa tay còn lại cầm một chiếc đĩa lên, sau đó lắc lư, chỉ thấy ba quả đạo quả rơi xuống, xếp ngay ngắn trong đĩa.
Đạo thụ rơi xuống đất cái rầm, rễ cây cắm xuống, cành lá đung đưa, thế nhưng đạo quả trên cây đã biến mất, chắc chắn là bị kiếm quang của Tân Mục chém đứt, rơi vào trong đĩa.
Tân Mục thu kiếm vào vỏ, sau đó cắm Kiếm Kiếm ở bên cạnh, mỉm cười nói:
- Chư vị, trù nghệ của ta cũng không †ồi đâu, chi bằng để ta thể hiện cho chư vị xem.
Cái thủ lợn của Chu Tam Thông đối diện với Tân Mục, nhưng vẫn chưa chết. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thất công tử Di La Cung, ngay cả Đại công tử nhà các ngươi cũng không giết được bọn ta, nếu không thì đã không có chuyện trấn áp bọn ta ở đây! Ngươi cũng không có năng lực này đâu!
Nha đầu kia thốt lên:
- Ngươi có thể sử dụng tu vi, nhưng bọn ta thì không, đánh bại bọn ta thì cũng đâu thể hiện được gì? Có bản lĩnh thì thả bọn ta ra, đường đường chính chính đánh một trận xem? Ta đây chỉ dùng một tay cũng có thể giết chết được ngươi!
Nữ nhân kia vội vàng chạy về phía Thương Quân, kiểm tra cơ thể hắn. Thương Quân sờ bụng mình, lắc đầu nói:
- Không có gì đáng ngại, chỉ mới rách da thôi. Hắn đã hạ thủ lưu tình rồi!
Ánh mắt quái lạ của hắn tập trung lên người Tần Mục.
Nhát kiếm kia của Tân Mục vô cùng đáng sợ. Nó trực tiếp phá vỡ sát chiêu mạnh nhất của hắn, ngay cả thanh đao thành đạo của hắn cũng bị chém gãy!
Thế nhưng lúc nhát kiếm đó sượt qua eo hắn, tuy rằng có sức mạnh, song lại không phải là đòn sát thủ.
Nếu như uy lực trong nhát kiếm này của Tần Mục bùng nổ, vậy thì chắc chắn hẳn sẽ bị chém làm đôi, sau đó lập tức trải qua năm giai đoạn là Thái Dịch, Thái Sơ, Thái Thủy, Thái Tố và Thái Cực, cuối cùng hóa thành trời đất, thân tử đạo tiêu!
Lão hán và lão bà vội vã nhảy xuống khỏi đạo thụ, kiểm tra thương thế của hắn, phát hiện không có vấn đề gì lớn, lúc này mới thở phào một hơi.
Cái thủ lợn nằm trên bàn của Chu Tam Thông đảo loạn mắt, thế nhưng lại không thể quay đầu. Hắn không nhìn thấy Thương Quân, thế là chỉ đành hét lên:
- Lão quái, Tiểu Thương sao rồi? Có phải là bị hắn giết chết rồi không? Lão tử đây liều mạng với hắn!
Lão hán nói:
- Hắn không sao, thương thế còn chẳng nghiêm trọng bằng ngươi.
Cái thủ lợn kia thở phào một hơi, sau đó lại trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tân Mục, nói:
- Mụ nội nó chứ, tốn cả đống thời gian như thế, cuối cùng ta lại là kẻ bị thương nặng nhất! Thất công tử Di La Cung, ngươi làm kiểu gì vậy? Vì sao ta không thể hợp thể được?
Tân Mục cầm đũa gắp một miếng tai lợn lên, nữ nhân kia thấy thế thì vội vàng nói:
- Công tử đừng ăn. Chu Tam Thông có bản lĩnh vô cùng phi thường, đã luyện thành đạo thể bất diệt. Ngươi ăn bất cứ miếng thịt nào của hắn, hắn đều sẽ thành hình trong cơ thể ngươi, tác oai tác quái trong bụng ngươi.
Tân Mục bỏ miếng tai lợn xuống, buông đũa, kinh ngạc nói:
- Còn có bản lĩnh như vậy sao? Ta đã để lại vết tích Kiếm Đạo trong vết thương của hắn, ngăn cản hắn hợp thể, thế nhưng hẳn vẫn có thể thành hình được trong cơ thể ta ư?
Cái thủ lợn kia dương dương tự đắc, nói:
- Bản lĩnh của đại gia đây không phải là thứ mà tên tiểu tử Di La Cung nhà ngươi có thể hiểu được! Đại gia...
Tân Mục sa sâm mặt mày, vươn tay cầm lấy Kiếp Kiếm, âm u nhìn hắn.
Lão hán kia vội vàng ngồi xuống, cười nói:
- Thất công tử Di La Cung đại nhân đại lượng, ngươi chấp nhặt với con lợn này thì chẳng phải tự hạ thấp thân phận của mình hay sao? Công tử mau cất kiếm đi, cất kiếm đi.
Cái thủ lợn kia cười chế nhạo:
- Lão quái, ngươi sợ hắn cái gì? Đại công tử còn không thể giết được chúng †a...
Tân Mục hừ lạnh một tiếng, khí tức đột ngột thay đổi, cơ thể vẫn ngồi ở đó, thế nhưng lại chẳng khác nào một tấm bia đá! Vùng thiên địa này chỉ thiếu duy nhất một tấm bia đá, mà lúc này đây, nguyên khí Hồng Mông trong cơ thể Tân Mục lại hóa thành phù văn Hồng Mông, vừa vặn bù đắp vào tấm bia đá còn thiếu sót này, khiến mọi người có mặt ở đây đều lập tức tái mét mặt mày!
Năm người một lợn cùng bị một luồng sức mạnh khủng bố kéo về phía sau, ngay sau đó, thân hình của bọn họ đồng loạt biến mất!
Tân Mục đứng dậy, nhìn ra phía ngoài thôn, chỉ thấy bên ngoài xuất hiện từng tấm bia đá với bề mặt nhẫn nhụi như gương, bất kể là lão hán, lão bà, nha đầu và nữ nhân kia, hay là Thương Quân và Chu Tam Thông thì đều bị khảm trong gương, không thể động đậy.
Mà cái tên Chu Tam Thông vẫn bị tách ra làm tám phần, thân thể không hề hoàn chỉnh. Bên trong thôn, ngoại trừ Tân Mục ra, chỉ còn người bại liệt nằm trên giường kia không bị kéo vào trong tấm bia đá.