Chương 2354: Cái cây thứ tám (2)
Chương 2354: Cái cây thứ tám (2)Chương 2354: Cái cây thứ tám (2)
Hắn ngồi lên tảng đá, châm thuốc, hút phì phò, đôi mắt già nua mờ mịt thỉnh thoảng nhìn về phía Tân Mục.
Lão bà cũng rung rẩy bước tới bên một gốc cây khác, cười ha hả nói:
- Lão quái, ta sẽ ở lại nơi này với ngươi.
Nàng ngồi xuống, lười biếng phơi nắng, đưa tay tháo chiếc trâm cài tóc trên đầu xuống.
Thương Quân bước ra khỏi thôn, nói:
- Ta ở ngoài thôn đợi công tử, công tử đừng trì hoãn quá lâu.
Chu Tam Thông vác đạo thụ của mình lên, cười nói:
- Trận chiến này không đánh không quen biết, trước đó lão Chu ta trách lầm công tử, xin công tử bỏ quá cho. Ta phải đi trông lại cây của mình trước đã.
Nha đâu kia cầm lại đạo quả của mình, nhảy chân sáo đến trước đạo thụ, cười nói:
- Ta còn phải gắn lại đạo quả mình lên cây nữa.
Nữ nhân kia thở dài, nói:
- Đáng lẽ ta định mời công tử ăn một bữa cơm, những không hiểu sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Công tử, ta phải đi thu dọn y phục của người bại liệt kia rồi. Sau khi giặt y phục xong, ta còn phải treo nó lên đạo thụ để phơi khô nữa.
Nàng cầm chậu lên, bước về phía đạo thụ của người bại liệt kia, treo y phục của hắn lên đó.
Sau khi làm xong tất cả, nữ nhân đó lại tới gốc cây bên cạnh giếng, lấy chày gỗ ra giặt mấy bộ y phục khác. Ở cổng thôn, Thương Quân đứng dưới gốc đạo thụ của mình, gân xanh trên tay nổi cuồn cuộn, trong tay là nửa thanh đao. Mặc dù đao của hắn đã bị Tân Mục chém gãy, thế nhưng điều đó lại không ảnh hưởng nhiều đến thực lực của hắn.
Nha đầu kia ló đầu ra khỏi tàng cây đạo thụ của bản thân, vẻ mặt lo lắng, nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Tần Mục.
Lão hán hút điếu thuốc, lão bà chải tóc, còn Chu Tam Thông thì trồng lại đạo thụ của bản thân. Hắn biến thành một con lợn rừng đen xì, dùng mũi của mình để xới đất, sau đó nén chặt đất, thế nhưng đôi mắt nhỏ vẫn không ngừng đảo quanh.
Nữ nhân kia lúc có lúc không đập chày xuống y phục, thế nhưng lại quên thêm nước.
Trong mắt bọn họ, Tân Mục bước chân tới một vùng đất trống trải. Nơi đó không hề có thứ gì, thế nhưng Tân Mục lại nhấc tay lên, khẽ vươn về phía trước.
Biểu cảm của mọi người lập tức trở nên vô cùng căng thẳng. Đột nhiên, Tân Mục như thể chạm phải thứ gì đó.
Đây chính là đạo thụ thứ tám được ẩn giấu!
Ngón tay của Tân Mục vừa mới chạm vào đạo thụ kia, sáu bóng người lập tức di chuyển!
Nha đầu kia nhảy xuống khỏi cây, động tác trông hệt như thế võ "Yến Tử Sao Thủy". Thân hình nàng dán sát mặt đất, sau đó mũi chân dùng sức đẩy người bật lên. Tiếp đó, nàng đột nhiên cắn lưỡi, phun máu lên đạo quả trong tay, đạo quả lập tức phát ra hào quang chói mắt!
Nữ nhân kia cầm chày gỗ lên, dịch chuyển bước chân, thân hình xoay tròn như gió. Nàng nhanh chóng lao lên, liên tục vung chày gõ lên, mạnh mẽ nện xuống nơi mà Tân Mục vừa chạm vào kial
Chu Tam Thông phân nộ hét lên một tiếng, nhổ đạo thụ mà bản thân vừa mới trồng xuống lên, hóa thành một con lợn rừng đen xì cao chót vót. Hắn đứng thẳng người dậy, vung đạo thụ quật về nơi mà ngón tay Tân Mục chạm đến!
Cùng lúc đó, thanh đao gãy của Thương Quân, điếu thuốc của lão hán, trâm cài tóc của lão bà đồng loạt công kích!
Sáu người thi triển toàn lực, uy thế không kém gì lần bao vây tấn công Tần Mục trước đó!
Bọn họ biết rõ bản thân chỉ có một cơ hội để công kích. Đạo thụ này đã ẩn thân giữa bọn họ mấy tỷ năm, thế nhưng lại không hề bị bọn họ phát hiện, có thể thấy được thực lực của đối phương cao thâm khó lường đến mức nào.
Nếu như để đối phương biết rồi phòng bị, chỉ sợ bọn họ liên thủ cũng khó lòng mà chống lại được!
Bởi lẽ trong lần công kích này, bọn họ buộc phải phá hủy đạo thụ của đối phương, hủy diệt đạo quả của đối phương, đánh tan đạo hạnh của đối phương!
Ầm!
Làn sóng xung kích kịch liệt truyền tới, gió cuồn cuộn quét qua, khiến Tân Mục đứng bên cạnh đạo thụ cũng bị ép phải không ngừng lùi về phía sau, y phục bay phấp phới!
Tần Mục lùi lại chống đỡ làn sóng xung kích mạnh mẽ này. Đợi đến khi cuồng phong tan đi, chỉ thấy hắn đã lùi ra phía ngoài thôn.
Hắn mở mắt dọc giữa mi tâm ra nhìn về phía đó, chỉ thấy đạo thụ vẫn đứng sừng sững, không hề nhúc nhích, xung quanh đạo thụ không hề có bóng người nào.
Tân Mục thầm kinh ngạc, cẩn thận tìm kiếm, chỉ thấy nha đầu kia bị treo trên đạo thụ của bản thân, một chân lộ ra ngoài, trong tay vẫn cầm đạo quả, thế nhưng đã ngất đi.
Nữ nhân kia bị rơi xuống giếng, nhưng vẫn năm chặt lấy chày gỗ, mà chày gỗ thì kẹt ở miệng giếng.
Thương Quân ngã ngồi dưới đạo thụ của bản thân, tay cầm đao nhỏ máu, hai mắt mờ mịt, mà thanh đao gấy trong tay thì nát vụn, chuôi đao biến thành cát bụi.
Lão bà bị trâm cài tóc cắm thẳng vào mi tâm, hơi thở yếu ớt. Điếu thuốc của lão hán vỡ nát, còn đầu thì đâm thẳng vào tảng đá mà hắn vẫn hay ngồi kia, toác đầu chảy máu.
Mà cái tên Chu Tam Thông thì gãy hết răng nanh, ôm đạo thụ của mình ngất đi!
Tần Mục sửng sốt, trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, sáu người thành đạo đều bị đánh bại, đều bị thương nặng! - Đại công tử!