Chương 2359: Thiên Sư thứ nhất
Chương 2359: Thiên Sư thứ nhấtChương 2359: Thiên Sư thứ nhất
Lần này Mạnh Vân Quy đến để hộ tống quân nhu, cho nên số lượng binh mã dẫn theo không nhiều, đa phần là quân của hắn, tên là Vũ Hóa Doanh. Hắn là Thần Chỉ Nhân tộc của Vũ Hóa Thiên, mấy năm nay, Thần Nhân Nhân tộc tới nương tựa hắn cũng không ít, chủ yếu là đến từ Vũ Hóa Thiên.
Hắn biết cách trị quân, cho nên hầu hết những người dưới trướng đều trung thành với hắn. Thế nhưng, Thiên Đình cũng sắp xếp không ít Bán Thần vào Vũ Hóa Doanh của hắn, giám sát nhất cử nhất động của hắn.
Dù gì hắn cũng là Nhân tộc, Thiên Đình vẫn không thể yên tâm về hắn được.
Hắn cũng có lực lượng quân đội khác trên Thiên Đình, ví dụ như Thập Vệ Thiên Đình, thế nhưng đội quân đó chỉ nghe theo lệnh của Thiến Đế, cho nên hắn không thể điều động họ.
Đúng lúc Mạnh Vân Quy giết chết Viêm Nhai Tử, trong Vũ Hóa Doanh cũng diễn ra một đợt thanh trừng lớn. Đợi đến khi Mạnh Vân Quy giết sạch Thần Ma dưới trướng Viêm Nhai Tử, rất nhiều tướng sĩ của Vũ Hóa Doanh đã lái những chiếc thuyền đẫm máu tới, khiến nhánh sông Thiên Hà nhuốm một màu đỏ tươi.
Mạnh Vân Quy cầm kiếm, đứng giữa rất nhiều thi thể trong Thiên Cung Nam Thiên, nhìn tướng sĩ dưới trướng mình. Từng chiếc thuyền nô lệ dừng lại trên bờ sông, trên áo giáp của Thần Nhân Nhân tộc vẫn còn có vệt máu chảy xuống.
Bầu không khí trở nên vô cùng ngột ngạt.
- Các ngươi có hối hận không?
Giọng nói của Mạnh Vân Quy không còn chút khí khái nào như những lần bày mưu tính kế trước. Lần tạo phản này giống như một quyết định bốc đồng trong lúc nhất thời chứ không phải là một kế hoạch hoàn chỉnh, đối với một Thiên Sư như hắn mà nói, bị cảm xúc chỉ phối đích thị là một loại thất bại.
Hắn thầm biết rõ lần tạo phản này hoàn toàn không thể thành công!
E rằng những tướng sĩ Nhân tộc đi theo hắn biết bao năm đều sẽ phải chết!
- Có lẽ việc các ngươi tạo phản cùng ta hoàn toàn không thể thành công. Thứ đón chờ các ngươi không phải là vinh quang, không phải là danh dự, có khả năng đó chỉ là từng trận chiến thất bại, từng cái chết của bằng hữu và đồng đội các ngươi.
Mạnh Vân Quy nhìn thuộc hạ của mình, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt quen thuộc, trầm giọng nói:
- Năm đó, ta đưa các ngươi ra khỏi Vũ Hóa Thiên, nhưng có lẽ ta không thể đưa các ngươi sống sót quay trở vê Vũ Hóa Thiên, hoặc có khi ta chỉ có thể mang từng thi thể của các ngươi quay về, cũng có khi đến cả thi thể cũng không còn. Nếu như chúng ta thất bại, lịch sử ghi chép lại trên Thiên Đình sẽ chỉ có vết nhơ của chúng ta.
- Nếu như chết, chúng ta sẽ chẳng có lấy một bia mộ. Có lẽ cả đời tu hành của chúng ta chỉ để đổi lấy thi thể chết hệt như một con chó trên chiến trường, sau khi chết còn bị người đời lăng mạ: Nhìn đi! Đây chính là kẻ phản bội!
- Các ngươi vẫn muốn theo ta sao?
Hắn cao giọng hỏi.
Trên từng chiếc thuyền nô lệ, tướng sĩ của Vũ Hóa Doanh im lặng không lên tiếng. Đột nhiên, một tướng sĩ cởi mũ giáp ra, để lộ vẻ mặt kiên quyết.
- Thiên Sư, ta được ngươi đưa ra khỏi Vũ Hóa Thiên. Giọng nói của Thân Nhân kia không lớn, nhưng lại chấn động lòng người:
- Ta chỉ biết, trước khi gặp được Thiên Sư, ta sống còn không bằng một con chó. Năm đó, khi thiên tai xảy ra, nạn dân lưu lạc khắp nơi. Ta theo chân người dân trong làng vào thành xin ăn, cả chặng đường không biết bao nhiêu người chết vì đói. Ta sống sót đến được thành, đói đến hoa mắt chóng mặt, bèn tìm kiếm chút thức ăn bị vứt bỏ dưới con mương hôi thối của phủ đệ Bán Thần! Ta chỉ bới ra được những khúc xương người còn sót lại, nhưng ta đã sắp chết đói rồi, lúc định bụng ăn thì ngươi đã kéo ta khỏi con mương hôi thối ấy. Ngươi nói với ta, chúng ta phải có cốt khí, không thể ăn thịt người. Ngươi nói, chúng ta là Nhân tộc, phải sống sao cho ngay thẳng, sống sao cho đường đường chính chính! Ngươi nói, Nhân tộc không phải sinh ra đã là nô lệ, cũng không phải là thức ăn của Thân tộc. Ngươi nói, ngươi muốn giúp Nhân tộc có một cuộc sống tốt đẹp hơn! Kể từ đó trở đi, ta bèn đi theo ngươi!
Một Thần Nhân khác cởi mũ giáp ra, để lộ vết sẹo dài trông hệt như vết thương do roi để lại trên gương mặt. Hắn khàn giọng nói:
- Ta cũng là một trong những người gánh chịu trận thiên tai đó. Từ đó trở đi, ta đã đi theo ngươi! Lúc đó, ngươi vẫn còn là thần thông giả, vẻ hăng hái của ngươi đã khiến những kẻ đói đến mức da bọc xương như bọn ta nhìn thấy hy vọng.
- Ta cũng là người của khi đó.
Một Thần Khác cũng cởi mũ giáp ra:
- Bọn ta theo ngươi vào sinh ra tử, có rất nhiều đồng bạn đã rời đi, nhưng bọn ta vẫn còn sống.
- Còn có tal
- Ta cũng vậy!
- Ta cũng vậy, còn có cả cha ta nữa. Trước khi chết, cha ta bảo ta phải đi theo Thiên Sư, vĩnh viễn không rời!...
Còn có rất nhiều Thần Nhân đi theo Mạnh Vân Quy khác xuất phát điểm là thời kỳ thiên tai của Vũ Hóa Thiên, thế nhưng bọn họ đều dựa vào lý niệm và lòng tin tưởng với Mạnh Vân Quy mà đi đến tận bây giờ.
- Ngươi dạy bọn ta "lý" và "nghĩa", nói cho bọn ta biết, "lý" tồn tại thì "nghĩa" sẽ không quay lưng!
Một vĩ lão tướng quân cười nói:
- Mà bây giờ, "lý" còn tồn tại, cho nên "nghĩa" của bọn ta sẽ không quay lưng!