Chương 232: Hũ sứ của dược sư
Chương 232: Hũ sứ của dược sưChương 232: Hũ sứ của dược sư
"Đau, đau quát"
Tân Mục nhảy xuống, toàn thân xương cốt hắn đau đớn vô cùng, đau tới mức chỉ hít thở thôi cũng đau.
Kim Cang Vô Năng Thắng Công của hòa thượng này khiến cơ thể hắn ta rắn chắc không gì sánh được, linh binh cũng không thể làm hắn bị thương. Các loại thần thông vô dụng đối với hắn, khiến Tần Mục đánh vô cùng vất vả.
Uy lực tấn công của hòa thượng Bán Si cũng rất đáng sợ, Tần Mục bị thương khắp người, đặc biệt là Cửu Hoàn Thiền Trượng, gần như đập vỡ đầu hắn, cũng may thủ đoạn tấn công của hòa thượng này khá đơn điệu, cuối cùng cũng chết trong tay hắn.
"Bậc thần thông cảnh giới Lục Hợp rất mạnh, không thể xem nhẹ!"
Tân Mục xoa cục u trên đầu, miệng xuýt xoa không ngớt, phát động Bá Thể Tam Đan Công, phục hồi khí huyết, tránh để tụ máu. Ngực hắn cũng bị gãy hai chiếc xương sườn, sau lưng máu thịt bê bết, là do Tu Di Ấn của hòa thượng Bán Si đánh xuống làm bị thương. Bá Thể Tam Đan Công có tác dụng trị thương cực tốt nhưng vẫn không thể sánh được với linh đan diệu dược, cũng may vết thương không tới mức chí mạng.
"Bây giờ về lại thôn trước, trị thương xong rồi đi tìm Ma Viên."
Tân Mục nối lại hai chiếc xương sườn bị gãy, vứt xác hòa thượng ở đây, trong Đại Khư không có quy tắc nhất thiết phải chôn xác, thi thể sẽ sớm bị đám dã thú ngửi thấy mùi máu tới cấu xé, cùng lắm chỉ còn lại đống xương cốt. Nếu như không may thì tới xương cũng không còn.
Hắn về lại thôn liền tới vườn thuốc hái một vài loại linh dược, luyện thành hai lô linh đan, một loại dùng để trị ngoại thương, một loại dùng để trị nội thương. Sau đó lại xin Long Kỳ Lân một ít long tiên dùng để điều chế thuốc.
Long Kỳ Lân thấy hắn bị đánh thê thảm thế này thì tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng không hỏi gì nhiều. Long Kỳ Lân vẫn ngồi trước cổng thôn canh gác, không nhúc nhích giống như khi ở Thái Học Viện. Tân Mục cảm thấy gã này trên danh nghĩa là canh cửa nhưng thực tế chắc là lười, lười không muốn động đậy.
Ma vương Đô Thiên vẫn đứng cứng đơ ở đó, Long Kỳ Lân là lười vận động, còn hắn thì bị ông nội điếc định thân nên không thể nhúc nhích.
Tân Mục yên tâm dưỡng thương, tới buổi tối ông nội điếc vẫn chưa trở về, những người khác trong thôn cũng chưa về. Tới ngày thứ hai, trưởng thôn và mọi người vẫn chưa về, phổi của Tân Mục còn hơi đau nhức không thể thở mạnh nhưng xương sườn và vết thương sau lưng đã khỏi hoàn toàn.
"Nếu muốn vết thương của phổi khỏi nhanh hơn, tốt nhất nên xông hơi, để hơi thuốc bay vào phổi, tuy nhiên không có ai giúp ta đốt lửa..."
Thiếu niên vận Bá Thể Tam Đan Công, chậm rãi đi lại, nhẹ nhàng hít vào thở ra để nội thương trong phổi có thể khỏi nhanh hơn, đột nhiên hắn nghĩ tới một vấn đề, lòng nhủ thầm:
"Qua năm mới ta mười lăm tuổi hay mười sáu tuổi?"
Mọi người trong thôn vần tranh luận về tuổi của hắn, trưởng thôn và bà bà cùng mọi người đã mấy lần cãi nhau vì việc này, tất cả đều không thể nói rõ ràng.
Tư bà bà nhặt được Tần Mục vào mùa xuân, Tân Mục quấn tã được chừng hai, ba tháng tuổi, Tư bà bà cho rằng Tân Mục được sinh ra trước tết nhưng trưởng thôn thì cho rằng Tần Mục sinh ra sau tết. Nếu như sinh ra trước tết thì Tân Mục là mười sáu tuổi còn nếu sinh sau tết thì Tần Mục là mười lăm tuổi.
Hàng năm mỗi dịp tết, bọn họ lại tranh cãi gay gắt vì chuyện này, chắc năm nay cũng sẽ tiếp tục tranh cãi. Đang nghĩ tới đây, Tân Mục bỗng nghe thấy tiếng ù ù, ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy mấy con côn trùng màu vàng bay từ khu rừng ngoài thôn tới. Tân Mục chớp mắt, đám côn trùng đó lập tức ù ù bay đi, biến mất trong rừng. Tiếp theo đó nhiều côn trùng hơn nữa bay tới, bay một vòng quanh thôn trang, sau đó lại bay vào trong rừng.
"Cô nàng Tam Kỳ Bảo tới rồi!"
Tân Mục đảo mắt, thực lực của cô nàng Tam Kỳ Bảo mạnh hơn hòa thượng Bán Si rất nhiều, có thể điều khiển côn trùng, đám côn trùng đó đều là cổ trùng được ả luyện tới rắn chắc như gang thép, tới linh binh cũng có thể gặm sạch sẽ.
Cô ta điều khiển hàng nghìn con côn trùng, côn trùng quá nhiều, nếu ùa một loạt tới, Tân Mục chắc chắn không thể địch lại, hẳn sẽ bị ăn sạch sẽ chỉ trong tích tắc!
"Thay vì để ả ta đánh vào thôn, chỉ bằng ra ngoài thôn giải quyết ả!"
Tân Mục nhìn ngó xung quanh, tới trước vườn thuốc của dược sư, cẩn thận bưng một hũ sứ vỡ lên. Trong hũ có mấy con bò cạp đang giương càng đánh lộn, móc câu ở đuôi bổ về phía trước, cướp linh đan Tần Mục cho chúng ăn.
Tân Mục bê chiếc hũ vỡ bước ra khỏi thôn, Long Kỳ Lân liếc mắt nhìn hắn, giọng ồm ồm nói:
"Giáo chủ, làm gì thế?"
"Đi đánh nhau!" Tân Mục bực bội nói.
"Lại đánh nhau..."
Long Kỳ Lân uể oải, nói:
"Đừng vác thương tích đây mình trở về."
Tân Mục ôm hũ sứ tới bên bờ sông, sau lưng có mấy con côn trùng vẫn đi theo, ẩn trong lùm cỏ và trong tán lá.
Tân Mục đứng đó đợi một lát, chỉ thấy xung quanh côn trùng mỗi lúc một nhiều, bao phủ trên mặt sông, mặt sông liền giống như được dát một lớp vàng. Đám cổ trùng này thu hút cá lớn trong sông Dũng Giang, mấy con ngư quái hào hứng nhảy lên khỏi mặt nước, muốn ăn thịt chúng, có điều cá lớn dài chừng hai ba trượng vừa nhảy lên khỏi mặt nước, há cái miệng dữ tợn ra thì phát hiện đám côn trùng kia kêu lên những tiếng quái dị. Tất cả đều biến thành hơn một trượng, lao xuống người cá cắn xé nhau nháu, chả mấy chốc mấy con cá lớn đã bị ăn thịt chỉ còn lại ngư long nhảy xuống nước.
Tân Mục mấp máy mắt, thực lực của ngư quái Dũng Giang cũng rất lợi hại, tương đương với cao thủ cảnh giới Linh Thai và Ngũ Diệu, nhưng đối đầu với cổ trùng của cô ả Tam Kỳ Bảo thì không nhằm nhò gì.
"Thiên Ma giáo chủ."
Một giọng nói vọng tới từ dưới sông, Tần Mục đưa mắt nhìn theo thì thấy cô nàng của Tam Kỳ Bảo đang đứng trên bây côn trùng màu vàng lướt từ hạ du (*) Dũng Giang tới bên này.
Cô ta không bay, chỉ có đám côn trùng đang bay, vô số con côn trùng màu vàng bay qua bay lại quanh cô ta. Còn có một con trùng mẹ màu vàng thân hình lớn hơn những con cổ trùng khác rất nhiều, cô ta đang đứng tên lưng trùng mẹ.
Tân Mục mỉm cười hòa nhã, nói:
"Không biết nên xưng hô với tỷ tỷ Tam Kỳ Bảo thế nào?"
Cừu Nguyệt đứng cách Tân Mục hơn trăm trượng, dừng bầy côn trùng lại, nàng ta có chút ngạc nhiên, nói:
"Thiên Ma giáo chủ quyền cao chức trọng, độc tôn thiên hạ, tại sao lại khách sáo với kẻ thù vậy, lại còn gọi ta là tỷ tỷ?"
Tam Kỳ Bảo có ba thứ đặc biệt: trùng, độc và mỹ nữ.
Cô gái này là một mỹ nữ khiến trái tim người khác rung động, nhìn thấy cô †a sẽ quên đi đám độc trùng rùng rợn kia. Trái tim sẽ rung động kịch liệt, như thể bị sắc đẹp của cô ta chấn động tới tận cùng con tim.
Tần Mục lắc đầu nói:
"Ta tới Đại Khư thì sẽ không còn là giáo chủ Thiên Ma giáo nữa, ta chỉ là một đứa trẻ trong thôn. Tỷ tỷ này, nếu như tỷ bỏ qua ân oán, ta sẽ mời tỷ vào thôn ăn tết, Đại Khư ta khi đón tết sẽ rất náo nhiệt."
Cừu Nguyệt nói:
"Giết ngươi xong ta sẽ có thể về nhà ăn tết..."
Sắc mặt cô ta sa sầm, ánh mắt đau thương: "Ta quên mất, nhà ta cũng không còn tồn tại, đều là bị ngươi và quốc sư Duyên Khang phá hủy... Nhà ta ở Tam Kỳ Bảo, sư tỷ của ta là Điền Chân Quân, ân sư là Điền Hựu Phi. Trận chiến Đại Tương thành, Thiên Ma giáo dịch chuyển đại quân Duyên Khang quốc vào trong thành, giết không biết bao nhiêu sư huynh sư tỷ của ta. Ân sư của ta yểm hộ cho ta chạy trốn, nhưng ân sư đã chết trong tay đại quân..."
Cô ta nửa cười nửa khóc, ánh mắt sắc lạnh nhìn Tân Mục, dịu giọng nói:
"Thiên Ma giáo chủ, lúc đó ngươi đã là giáo chủ của Thiên Ma giáo rồi đúng không? Có thể điều động nhiều cao thủ của Thiên Ma giáo như vậy, cả Thiên Ma giáo chỉ có mình ngươi có khả năng này. Là ngươi điều động cao thủ của Thiên Ma giáo phá hủy đại nghiệp của nghĩa quân ta, phá hủy Tam Kỳ Bảo của ta!" Ánh mắt cô ta lạnh lùng:
"Ta lén trở về Tam Kỳ Bảo, Tam Kỳ Bảo đã sụp đổ, người nhà ta đã bị coi là loạn đảng, bị mang ra chém đầu thị chúng! Thiên Ma giáo chủ, ngươi nói xem †a có nên giết ngươi hay không?”
Tân Mục thở dài nói:
"Đương nhiên. Có điều, ngươi không nên tạo phản, khi ngươi tạo phản thì phải nghĩ được rằng một khi tạo phản người nhà ngươi sẽ có kết cục gì."
Cừu Nguyệt bước tới một bước, thất thanh:
"Chính nghĩa cần có một số người liều chết để khởi xướng, công lý cần có một số người dùng mạng sống để đổi lại! Nếu không đâu còn chính nghĩa, đâu còn công lý? Mặc dù ta xuất thân ma giáo nhưng ta nguyện làm người như vậy! Thiên Ma giáo chủ, không cần nhiều lời nữa, xin mới, thiếp thân xin tiễn ngươi lên đường!"
Tần Mục lập tức nghiêm nghị, nói:
"Chí hướng khác nhau không thể có tiếng nói chung, cô nương, xin mời."
Cừu Nguyệt hét lên, tay áo tung bay, vô số cổ trùng từ bốn phương tám hướng nhao về phía Tần Mục. Những con cổ trùng này gồm rất nhiều chủng loại, số lượng cũng rất nhiều, chúng gặp gió sẽ lớn bổng lên, to chừng một, hai trượng, nhỏ cũng phải bằng chậu rửa mặt. Còn có một số cổ trùng không những không †o lên, ngược lại còn thu nhỏ lại. Những con cổ trùng này là nguy hiểm nhất, càng nhỏ càng khó đề phòng, chui vào cơ thể nhân lúc người ta không để phòng, cắn nát lục phủ ngũ tạng, thậm chí một số cổ trùng có thể ăn cả hồn phách, hoặc hút †u vi nguyên khí của đối phương. Tân Mục mở nắp hũ sứ vỡ, nguyên khí truyền vào trong hũ, mấy con bò cạp trong hũ liền nhảy ra, lập tức lớn bổng, hóa thành hơn hai mươi trượng, lớp giáp màu đen xung quanh bò cạp chỉ chít những ấn ký phù văn quái dị, vô cùng đẹp mắt, không ngừng phát sáng, khí thế khủng khiếp tỏa ra, bây côn trùng bay tới xung quanh lập tức rơi xuống như mưa!
Cừu Nguyệt kinh ngạc, vội vàng nhảy lên chạy trốn, đột nhiên móc câu của một con bò cạp vung lên, giống như gang thép không ngừng dài ra, chỉ trong tích tắc cô ta đã bị treo lên trên móc câu, một đòn chí mạng.
Tân Mục thở dài nhìn đám bò cạp đang đánh nhau khiến nước sông cuồn cuộn. Sóng nước dấy lên cao vút để tranh giành xác của Cừu Nguyệt, hắn vội vàng điều khiển hũ sứ, mấy con bò cạp lập tức thu nhỏ lại, bay vào hũ, tiếp tục đánh lộn ở trong đó.
Thi thể của Cừu Nguyệt đã bị chúng xé tan, rơi xuống lòng sông, bị nước sông cuốn đi.
Tân Mục ôm hũ sứ trở về thôn Tàn Lão, Long Kỳ Lân ở trước cửa thôn đưa mắt quan sát hắn, thấy hắn có vẻ không vui, nó cũng không nói gì.
Tân Mục đặt hũ sứ xuống, kéo ma vương Đô Thiên ra, đấm đá túi bụi rồi lại gọi sấm sét tới đánh ma vương Đô Thiên mấy chục phát mới thôi.
Ma vương Đô Thiên nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, bị giày vò rơi mất mười mấy chiếc linh kiện, trong lòng vô cùng tủi thân:
"Ta có làm gì ngươi đâu chứ?"
Tân Mục đánh ma vương Đô Thiên xong thì trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút, đột nhiên nghe thấy có người gọi ở bên ngoài:
"Thiên Ma giáo chủ ở đây! Mọi người mau tới đây!"
Sắc mặt Tần Mục sa sầm, hẳn đi tới phòng của Tư bà bà, cầm lấy chiếc gương Tư bà bà dùng để trang điểm rồi bước ra khỏi thôn. Ngoài đó có mấy vị thần thông đang chạy tới hướng này.
Tần Mục tay cầm gương, nguyên khí truyền vào trong gương, chiếu lên mấy vị thần thông đang đuổi tới, mấy người đó lập tức hồn bay phách tán ngay trên không trung, thi thể rơi xuống đất.
Sau đó thiếu niên về lại thôn, đặt lại chiếc gương về đúng chỗ trên bàn trang điểm của Tư bà bà, trong lòng nghĩ thâm:
"Hết chưa thế không biết, có để người ta ăn tết yên ổn không vậy?"
*xk* (*) Hạ du: Đoạn sông gần với biển.