Chương 2415: Ta có một ước mơ (Phần của Mạnh Vân Quy) (1)
Chương 2415: Ta có một ước mơ (Phần của Mạnh Vân Quy) (1)Chương 2415: Ta có một ước mơ (Phần của Mạnh Vân Quy) (1)
Những thần thông giả Thú tộc có rất nhiều là môn hạ đi theo Lam Ngự Điền tu dị đạo, những kẻ tu dị đạo này sau này rời khỏi Đại Hắc Sơn Tổ Đình đã cùng Long Kỳ Lân tiến vào Thú Giới.
Ở đây, Long Kỳ Lân dẫn dắt họ thử nghiệm và kết hợp tu luyện Thân Tàng Thiên Cung và đặc tính sở trường của Thú tộc, tạo ra một nền văn minh chỉ thuộc về Thú tộc.
Những năm gần đây, hắn gần như đã đạt được thành tựu đó!
Thú tộc của Thiên Cung quay trở chỗ cũ, Long Kỳ Lân đứng trên đám mây mờ bao phủ Thiên Cung, đằng sau là thi thể khổng lồ của Long Hao.
Trong đống tàn tích của Thú tộc Thiên Cung, những con cự thú lắc lư thân thể, rũ bỏ những cây cột và gạch ngói trên người. Bọn chúng là quân vương các tộc trong Thú Giới, có sức mạnh chỉ đứng sau Long Hao, thống trị chủng tộc của mình.
Từng cự thú đứng đầu di chuyển đến trước mặt Hư Không Mẫu Thú, ngước nhìn Long Kỳ Lân đang đứng trên đầu của Hư Không Mẫu Thú.
Đột nhiên, một con Thú Vương Thái Cổ tiến lên phía trước quỳ xuống.
Sau lưng nó, những con Thú Vương Thái Cổ cũng từ từ cúi đầu quỳ xuống.
Long Kỳ Lân phát ra một tiếng gầm dài, vừa to vừa vang, truyền khắp rừng núi.
Những con Thú Vương Thái Cổ cũng ngẩng đầu, phát ra những tiếng gầm thét, chấn động quần sơn và quần tinh.
Ngày hôm nay, cựu chủ của Thú Giới đã qua đời, và tân chủ của Thú Giới cũng sinh ra.
- Long Hao đã chết. Ta cảm ứng được khế ước Tiểu Thổ Bá của ta và hắn biến mất rồi.
Tân Mục nghe tiếng đàn của Nguyệt Thiên Tôn, đột nhiên nói ra những lời này, cảm khái nói:
- Vốn dĩ ta hy vọng hắn có thể dẫn đầu Thú Giới, giúp đỡ đúng lúc khó khăn trong trận chiến với Thiên Đình, phần ân tình này nhất định sẽ rất lớn.
Nguyệt Thiên Tôn nghiêng đầu đánh khúc đàn, mái tóc từ cổ rũ xuống bên trái, chẳng qua khúc đàn này đứt quãng, không được liên tục. Nàng nói:
- Long Hao là người hưởng lợi. Từ thời đại Thái Cổ, hắn đã sống nhờ vào Thần Vương Bá Dương, chúng sinh tế tự hắn, hắn hưởng lợi ích của Thần Vương Bá Dương và Tạo Vật Chủ. - Tạo Vật Chủ diệt vong, Long Hao không nỡ bỏ lợi ích, lại không dám liều mạng đánh cược, thế là giả chết thoát thân, trốn ở phía sau Tổ Đình tiếp tục hưởng lợi ích còn lại của thời đại Tạo Vật Chủ.
- Thời đại của mười Thiên Tôn, hắn phụ thuộc vào Thiên Đình. Thiên Minh thành lập Thú Giới, hắn tiếp tục hưởng lợi, không cần liều mạng mà có thể bảo vệ địa vị của bản thân.
- Thời đại của Hạo Thiên Đế, Hạo Thiên Đế phong hắn làm mười Thiên Tôn, hắn chính thức thống trị Thú Giới, tiếp tục hưởng lợi ích. Nhân vật như vậy, dù tương lai ngươi thắng lợi, thành lập Thiên Đình mới, hắn cũng sẽ dựa vào ngươi, tiếp tục hưởng lợi. Đến lúc đó, Mục Thiên Tôn xử trí hắn như thế nào, chỉ sợ sẽ trở thành một vấn đề lớn khó khăn!
Nguyệt Thiên Tôn đột nhiên gảy loạn dây đàn, có chút tức giận nói: - Cầm phổ này vốn dĩ không thể biểu diễn được!
Cầm phổ nàng gảy là do Tần Mục giao cho nàng. Cầm phổ này vô cùng kì lạ, Nguyệt Thiên Tôn cũng là một cường giả có một không hai, cầm luật vượt xa mọi người, nhưng mà cầm phổ của Tần Mục, từ đầu đến cuối nàng không thể biểu diễn hoàn chỉnh được.
- Đây là thủ khúc do Tứ công tử sáng tạo sau khi thê tử mất, Tứ công tử Di La Cung thường xuyên đàn khúc này ở trong sông Hỗn Độn. Muốn đối phó Tứ công tử, nhất định phải bắt đầu từ thủ khúc này.
Ánh mắt Tần Mục lóe sáng:
- Tứ công tử gần như không có nhược điểm, nhược điểm duy nhất chính là thủ khúc này.
Nguyệt Thiên Tôn lật cầm phổ xem, nói: - Thủ khúc này vô cùng khó đàn, chỗ khó không phải ở cầm phổ, mà là ở ý cảnh. Ý cảnh bên trong cầm luật cực kỳ sâu xa, có lẽ người để lại cầm phổ đã có âm luật nhập đạo ba mươi sáu Trọng Thiên. Tuy âm luật của ta có vài thành tựu, nhưng vẫn chưa tu luyện tới tiêu chuẩn này.
Tân Mục nghiêng người hỏi:
- Nguyệt, khi nào Tái Cực Hư Không của ngươi thành đạo?
Nguyệt Thiên Tôn ngẩng đầu, điềm tĩnh nở nụ cười:
- Ta cảm thấy không còn xa nữa.
Tân Mục vô cùng hài lòng, cười nói:
- Nếu ngươi thành đạo, phần thắng của chúng ta sẽ lớn hơn một phần.
Nguyệt Thiên Tôn không khỏi có chút ngạc nhiên, nói:
- Mục Thiên Tôn cho rằng sau khi ta thành đạo, phần thắng của chúng ta được bao nhiêu?
- Một phần.
Tân Mục giơ một ngón tay lên.
Nguyệt Thiên Tôn lườm hắn một cái, dở khóc dở cười nói:
- Sau khi ta thành đạo mới có một phần phần thắng? Nếu ta không thành đạo, chẳng phải là ngay cả một phần phần thắng cũng không có hay sao?
Tân Mục gật đầu, nói:
- Dựa vào đại thụ dễ hóng mát, Hạo Thiên Đế dựa vào đại thụ là thành Ngọc Kinh của Tổ Đình này, đã đứng ở thế bất bại. Đến bây giờ, chúng ta thoạt nhìn có thể đỡ được thế tiến công của Thiên Đình, nhưng thật ra một phần thắng cũng không có! Có điều thời gian xoay chuyển, phần thắng của chúng ta sẽ càng ngày càng cao.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên Kim Thuyên Độ Thế, trong lòng vô cùng nhiệt huyết. Kiên trì thêm mười sáu năm nữa, bóng dáng của Khai Hoàng sẽ xuất hiện ở trên Kim Thuyền, khi đó mới là thời cơ Diên Khang phản công!
Chương 2419 Ta có một ước mơ (Phần của Mạnh Vân Quy) (1- 1)
- Về phần Nam Thiên, người thấy thế nào?
Nguyệt Thiên Tôn nói:
- Số lượng Nhân tộc ở Nam Thiên rất nhiều, mấy năm trước Mạnh Vân Quy tạo phản rời khỏi Thiên Đình, sai người đi cầu viện. Diên Phong Đế phái Long Sơn tán nhân và thái tử U Minh, song Thiên Đình cũng cử trọng binh đi, trận chiến này, chỉ sợ Nam Thiên không chống đỡ nổi.
Tần Mục lắc đầu nói:
- Cho dù là Diên Khang hay là Vô Ưu Hương thì đều không có sức để chống đỡ Nam Thiên. Dưới tình huống này, Nam Thiên chỉ có thể dựa vào bản thân.
Nguyệt Thiên Tôn không nói tiếp nữa.
Hiện tại đại quân của Thiên Đình không ngừng xuất kích, đã sắp tạo thành xu thế ba mặt giáp công Vô Ưu Hương, chỉ để lại một con đường đi về Diên Khang.
Mà ở Nam Hải, Nhị Đế Xích Minh, Yên Nhi, Nam Đế và Xích Đế đang tấn công đại quân của các bộ Nam Thiên trong Thiên Đình, tình hình chiến sự chưa ngừng lại, không rảnh đến cứu viện.
Khảm Địa Bắc Cương, Ngụy Tùy Phong dẫn đầu bộ hạ cũ Vũ Lâm Quân và quân đội Diên Khang tử chiến với đại quân của Bắc Thiên Hắc Đế Niên Quan Hà, binh lực của Ngụy Tùy Phong ít, liên tục cầu viện với Diên Khang.
Chỉ có một đội binh mã của Giang Bạch Khuê ở Đông Hải là liên tục thắng lợi, thế nhưng hết lần này tới lần khác đụng độ phải người cẩn thận như Đông Thiên Thanh Đế, quốc sư Giang Bạch Khuê của Diên Khang tuy rằng không ngừng thẳng lợi, nhưng chỉ thắng nhỏ, không thể tiêu diệt hoàn toàn binh lực của Đông Thiên Thanh Đế.
Tuy rằng trong Diên Khang cũng không thiếu binh lực, nhưng bây giờ mỗi đốc tạo xưởng ở Diên Khang đều đang toàn lực vận hành, liên tục cần những Thần Ma không ngừng chế tạo thần binh thần khí.
Trên chiến trường, thần binh lợi khí hao tổn cực kỳ nhanh, binh khí hạng nặng cũng sẽ bị đánh nát tan, bởi vậy cần năng lực hậu cần mạnh mẽ!
Chiến tranh đánh được là nhờ tài lực, là nhờ dự trữ, cũng là nhờ năng lực rèn đúc.
Thiên Đình dựa vào là căn cơ và dự trữ, thế nhưng năng lực rèn đúc thời chiến kém xa Diên Khang, rất nhiều đốc tạo xưởng của Diên Khang vốn là dân dụng, nhưng lúc này cũng đã đổi thành quân dụng!
Diên Khang đấu tranh khởi nghĩa, có thể nói sức mạnh để lộ ra vô cùng kinh sợ!
Bởi vậy thời gian của cuộc chiến tranh này càng kéo dài thì càng có lợi cho Diên Khang, thời gian càng ngắn thì càng có lợi cho Thiên Đình.
- Nam Thiên bị Hỏa Thiên Tôn nô lệ hoá, đã không có tỉnh thần chống cự, thời đại bình thường muốn thay đổi tư tưởng của Nhân tộc ở Nam Thiên thì cần thời gian ba thế hệ, thậm chí dài hơn, có lẽ phải cần tốn mấy trăm năm mới có thể khiến cho Nam Thiên giống như Diên Khang.
Tân Mục trầm giọng nói:
- Mà chiến tranh thì khác, cực khổ sẽ làm một đời người nhanh chóng giác ngộ. Diên Khang không giúp được Nam Thiên. Nam Thiên là của người Nam Thiên, người Nam Thiên có năng lực giúp bản thân... Nguyệt Thiên Tôn không nói nữa, tiếp tục luyện đàn.
Nam Thiên, Diễm Minh Thiên.
Bắc Thiên Vương Dực La và Thiên Sư thứ ba Bạch Ngọc Quỳnh dẫn đầu đại quân một mạch truy sát Mạnh Vân Quy và tàn quân của hẳn đi tới nơi này. Thiên Vương Dực La hạ lệnh, vô số Thần Ma tiến vào Diễm Minh Thiên, bay đi khắp nơi.
Đám Thần Ma này bản lĩnh cao cường, đáp xuống từng thôn xóm từng thành quách.
Bạch Ngọc Quỳnh nhíu mày, mệnh lệnh của Thiên Vương Dực La khiến cho nàng không thể hiểu nổi.
Chỉ thấy những Thần Ma kia đi đến những nơi Nhân tộc tụ tập ở Diễm Minh Thiên, mỗi người sử dụng phương pháp thần thông, uy nghiêm của Thần Ma làm những Nhân tộc tụ tập ở nơi này kinh sợ. Những Thần Ma kia ra lệnh một tiếng, những người từ bốn mươi tuổi trở lên trong mỗi thôn xóm còn ở lại trong thành tự động đi ra, xếp thành hàng ngũ, đi tới cửa thôn hoặc cửa thành, leo lên từng chiếc thuyền đậu ở nơi đó.
Những chiếc thần thuyền, thân châu, thần hạm to to nhỏ nhỏ bay lên, đi về phía lâu thuyền khổng lồ lơ lửng trên bầu trời. Những chiếc thuyền này đưa mọi người đến trên lâu thuyền, sau đó lại tản ra bốn phương tám hướng, tiếp tục đi tới các nơi khác thu thập Nhân tộc.
Bạch Ngọc Quỳnh nghi ngờ không thôi:
- Thiên Vương Dực La, đây là...
- Vô số Thần Ma Thiên Đình tấn công Vô Ưu Hương và Diên Khang, các tướng sĩ không thể đói bụng.
Thiên Vương Dực La nói: - Bệ hạ nói, Nam Thiên là kho lương thực của Thiên Đình, lương thực chín rồi, phải thu hoạch.
Bạch Ngọc Quỳnh sởn cả tóc gáy, ngơ ngác nhìn về phía những lâu thuyền khổng lồ trôi nổi ở giữa bầu trời Diễm Minh Thiên kia, không ngừng có tàu thuyền to nhỏ chạy ra chạy vào, chở đến một thuyền toàn thanh niên trai tráng và người già Nhân tộc.
Đã có lâu thuyền chở đầy nô lệ, bắt đầu xuất phát, đi tới Thiên Hà.
- Bệ hạ bảo ta đến chủ yếu nhất cũng không phải diệt trừ tên phản bội Mạnh Vân Quy, mà là bảo vệ kho lương thực của Thiên Đình. Đương nhiên, có thể diệt trừ tên phản tặc Mạnh Vân Quy cũng là công lớn!
Thiên Vương Dực La cười nói:
- Quan trọng hơn là, Mạnh Vân Quy quan tâm đến tính mạng của đám dân đen này, hắn làm phản cũng là bởi vì đám dân đen Nam Thiên này. Mạnh Vân Quy tránh né, chạy trốn khắp nơi, ta rất khó mà tóm được bọn chúng. Nhưng ta bắt đám dân đen này thì Mạnh Vân Quy chắc chắn sẽ đến đoạt thuyền! Hắn biết rõ là cạm bẩy, nhưng không thể không đâm đầu vào.
Chương 2420 Ta có một ước mơ (Phần của Mạnh Vân Quy) (1- 2)
Hắn đột nhiên bật cười nói:
- Bạch Thiên Sư, rốt cuộc ngươi là Thiên Sư, hay ta là Thiên Sư? Từ khi tiến vào Nam Thiên tới giờ, luôn là ta bày mưu tính kế, vị Thiên Sư uy danh hiển hách như ngươi lại không nghĩ ra nổi một kế sách!
Bạch Ngọc Quỳnh vội vàng khom người, nói:
- Thiên Vương Dực La chẳng những võ lực vô song, mà trí tuệ kế sách cũng hơn người, Bạch mỗ không dám nói sai nửa lời.
Dực La cười ha hả, lắc đầu nói:
- Quan hệ của ngươi và Mạnh Vân Quy tốt, ta thấy ngươi cũng không muốn để cho vị bằng hữu kia của ngươi chết ở trong tay mình, đúng chứ? Bạch Thiên Sư, ngươi nên biết, ngươi sống sót có ích hơn ngươi chết đi, ít nhất ngươi có thể che chở cho đám người trong chư thiên dưới danh nghĩa của mình. Mạnh Vân Quy không ý thức được điều này, Vũ Hóa Thiên của hắn, tương lai ắt sẽ bị loại trừi
Bạch Ngọc Quỳnh rùng mình một cái, không nói tiếp nữa.
Sắc mặt của Thiên Vương Dực La trở nên lạnh lùng, truyền lệnh nói:
- Truyền mệnh lệnh của ta xuống, tướng sĩ Thiên Đình ở tiền tuyến khổ chiến, dùng tính mạng phấn đấu, nên được hưởng thụ! Gia súc của Diễm Minh Thiên, không kể tuổi tác, áp giải tất cả lên trên thuyền, đưa đến Nguyên Giới!
Thân thể của Bạch Ngọc Quỳnh run rẩy một hồi. Thiên Vương Dực La liếc nhìn nàng một cái, Bạch Ngọc Quỳnh không hề động đậy.
Mệnh lệnh ban xuống, tướng sĩ Thiên Đình lập tức đi làm, lúc trước mọi người trong thôn xóm, trong thành không muốn phản kháng, không dám phản kháng, bây giờ tất cả mọi người của các thôn, bộ tộc, thành thị đều trở thành khẩu phần lương thực của Thần Ma, cuối cùng bọn họ cũng nhớ tới việc phải phản kháng.
Bạch Ngọc Quỳnh cúi đầu nhìn lại, đám người của từng thôn xóm bị đám Thần Ma trấn áp.
Trong thôn xóm, trong thành quách, tiếng gào khóc không ngừng vang nên, nữ nhân hài tử cùng ôm lấy nhau, người trẻ tuổi nỗ lực liều mạng bảo vệ thê tử con cái mình, nhưng mà không có tác dụng gì.
Vào đúng lúc này, bọn họ đã loại bỏ nô tính trong lòng, thế nhưng bọn họ không có sức phản kháng.
Bạch Ngọc Quỳnh cố gắng ổn định tâm tình, nhìn từng cảnh tượng ấy phát sinh. Nàng cảm thấy mình lúc này giống như đám người Nam Thiên mất đi cảm giác, không còn tâm huyết, chỉ còn dư lại nô tính.
Hiện tại người dân của Diễm Minh Thiên loại bỏ được nô tính trong lòng, loại bỏ được giáo dục nô lệ hoá của Hỏa Thiên Tôn, mà nô tính trong lòng nàng lại không thể loại bỏ.
Nàng cố gắng thuyết phục bản thân, dưới trướng mình còn có chư thiên của Nhân tộc, vì nô lệ của Nam Thiên mà làm phản Thiên Đình sẽ làm bọn họ mất mạng.
Bản thân nàng chỉ đang ẩn nhẫn, chỉ ép mình miễn cưỡng tuân theo, không phải giấu diếm bản thân mình đã quy phục, bản thân vẫn luôn đứng vững, chưa từng quỳ xuống. Nhưng lương tri của nàng lại nói cho nàng biết, nàng vẫn luôn quỳ, chưa bao giờ đứng lên!
Đột nhiên, trên Thiên Hà ở nơi xa truyền đến từng đợt từng đợt rung động dữ dội, Mạnh Vân Quy dẫn đầu hơn trăm vị tướng sĩ Vũ Hóa Doanh lao tới thuyền lương thực của Thiên Đình, chém giết tướng sĩ trên lâu thuyền của Thiên Đình!
Ánh mắt của Thiên Vương Dực La sáng lên, đôi cánh sau lưng "vù" một tiếng mở ra. Hắn cười ha hả nói:
- Mạnh Thiên Sư rơi vào trong bẫy của ta rồi!
Hắn nhanh chóng bay về nơi đó. Cùng lúc đó, bên trong từng chiếc từng chiếc lâu thuyền của Thiên Đình, vô số Thần Ma của Thiên Đình bay ra từ trong khoang thuyền, nhanh chóng lao về phía chỗ chiếc lâu thuyền kia của Mạnh Vân Quy!
Thiên Vương Dực La từ sớm đã mai phục binh mã từ trước, những Thần Ma của Thiên Đình này đều là mãnh tướng được tuyển chọn tỉ mỉ, tu vi cao thâm, hơn nữa trận pháp nghiêm chỉnh, số lượng rất nhiều!
Hai vạn Vệ Thân Võ lập tức xông lên trước!
Nhị Vệ Thần Võ bị đám người Long Kỳ Lân, Mạnh Vân Quy đánh cho tàn phế, chỉ còn lại hơn hai vạn người, loại trừ những người bị thương ra thì còn hai vạn người.
Dực La thống lĩnh quân đội giỏi về việc hợp nhất. Hắn tập hợp hai vạn người này lại thành một trận doanh, dùng Hoành Thiên Đồ của Thiên Đình làm trận đồ.
Hai vạn Vệ Thần Võ này, khí tức liên kết, pháp lực liên kết, khí thế liên kết, thôi thúc Hoành Thiên Đồ, chỉ thấy từng tòa Thiên Cung hiện lên từ trong trận đồ, Thiên Cung tạo thành Tiểu Thiên Đình!
Trong Tiểu Thiên Đình, nguyên thần của hai vạn tướng sĩ Vệ Thần Võ tập hợp, hóa thành một nguyên thần đội trời đạp đất, hình dáng như Lang Hiên Thần Hoàng, giơ một chỉ lên!
Thần Nguyên Nhất Chỉ!
Uy lực của một đòn này không bằng được Thiên Tôn chân chính, kém xa Lang Hiên Thân Hoàng, thế nhưng uy lực một đòn này cũng không thể tượng nổi!
Nếu như Nhị Vệ Thần Võ không tử thương nặng nề, vậy thì đòn đánh này sẽ có sức mạnh giống như Thiên Tôn!
Hoành Thiên Đồ cũng là trận đồ Mạnh Vân Quy thiết kế ra, hiện tại lại được dùng để giết ngược hắn, có thể nói là mỉa mai.
Mạnh Vân Quy đứng ở trên tòa lâu thuyền, đồng tâm hiệp lực với một trăm vị tướng sĩ Vũ Hóa Doanh phía sau, kết thành trận thế quy mô nhỏ, nguyên khí của mọi người hợp thành một thể, thôi thúc trận pháp. Tu vi của Mạnh Vân Quy là cảnh giới Đế Tọa, nhưng tu vi của những tướng sĩ Vũ Hóa Doanh khác kém hơn rất nhiều.
Mọi người hợp lực thôi thúc trận pháp, thế nhưng cũng chỉ có một Hoành Thiên Đồ nhỏ, Thần Nguyên Nhất Chỉ!
Chương 2421 Ta có một ước mơ (Phần của Mạnh Vân Quy) (1- 3)
Ầm!
Thiên Hà rung chuyển dữ dội, người trước người sau Mạnh Vân Quy, một trăm tướng sĩ Vũ Hóa Doanh này bị chấn động đến mức bên trong tai mắt mũi miệng trào máu không ngừng, Mạnh Vân Quy rên lên một tiếng, lảo đảo lùi về sau.
Sức mạnh của một đòn này phần lớn đều tập trung ở trên người hắn, chấn động nguyên thần của hắn đến mức gần như tan vỡ, Thiên Cung cũng sụp đổ, trong lúc ấy không biết bao nhiêu đại điện bị phá hủy.
Thần Tàng trong thân thể hẳn truyền đến tiếng nổ vang ầm ầm, từng toà Thần Tàng hiện ra vết nứt nhìn mà giật mình, từng vết từng đường trông vô cùng đáng sợ.
Nhị Vệ Thần Võ đánh tới, mấy đại quân khác thì bọc đánh từ phía trước phía sau, bao vây chiếc lâu thuyền này.
Mạnh Vân Quy đột nhiên cười ha hả, lạnh lùng nói:
- Thái tử, chính vào lúc này!
Hắn vừa dứt lời, Thiên Hà rung chuyển dữ dội, sóng lớn cuộn trào. Dưới Thiên Hà, thân thể Huyền Vũ to lớn giống như một vùng lục địa nổi lên, nâng từng chiếc từng chiếc lâu thuyền lên trên lưng!
Thái tử U Minh thôi thúc thần thông, làm mưa làm gió, khuấy động Thiên Hà, mang theo từng chiếc từng chiếc thuyền chở đầy nô lệ Nam Thiên này nhanh chóng rời đi!
Thái tử U Minh chính là trưởng tử của Nhị Đế Huyền Vũ, bản lĩnh và tu vi pháp lực vô cùng hồn hậu, hơn nữa còn có thiên phú dị bẩm. Hắn nâng từng toà lâu thuyền lên, đánh cho đại quân Thần Ma của Thiên Đình không kịp ứng phó, không biết bao nhiêu người bị nuốt vào trong sóng lớn, bị sóng biển trong thần thông của thái tử U Minh khuấy đến nát tan!
Thế trận của mấy đại quân khác bị phá, mà thế trận của Nhị Vệ Thần Võ cũng xuất hiện một chút tán loạn. Mạnh Vân Quy lập tức nhìn ra sơ hở, dẫn đầu tàn quân lao ra khỏi thuyền, đánh vào Nhị Vệ Thần Võ, giết Vệ Thần Võ người ngã ngựa đổ.
Thấy hắn muốn dẫn người lao ra khỏi vòng vây, đột nhiên một ánh hào quang xẹt qua, "bùm" một tiếng nổ vang, Thiên Vương Dực La nhảy lên lâu thuyền Mạnh Vân Quy vừa đứng.
Vùi
Đôi cánh của Thiên Vương Dực La giương ra, mặt thuyền và phòng ốc trên lâu tHuyền Đông thời bay lên, lộ ra vô số người run lẩy bẩy trong khoang thuyền, có trẻ có già, có nữ nhân hài tử, có thanh niên trai tráng.
Mạnh Vân Quy dừng bước, xoay người, hai mắt đỏ lên, khom người thở hổn hển, hung tợn nhìn chằm chằm Thiên Vương Dực La.
Thiên Vương Dực La mỉm cười, vẫy tay, một toà Nam Thiên Môn ầm ầm rơi xuống, ép lên Thiên Hà.
Thái tử U Minh đưa những lâu thuyền kia đến nơi xa, đang muốn đi đến cứu giúp Mạnh Vân Quy, bị Nam Thiên Môn này ép một cái, suýt nữa từ giữa sông rơi ra ngoài.
- Thái tử, ngươi hộ tống lâu thuyền đi trước.
Mạnh Vân Quy thẳng lưng, cũng không quay đầu lại, cao giọng nói: - Ta sẽ đuổi theo người!
Thái tử U Minh xoay người, thôi thúc Thiên Hà, hộ tống những lâu thuyền kia và người dân Nam Thiên trên lâu thuyền rời đi.
- Quỳ xuống.
Thiên Vương Dực La lạnh lùng nói.
Phía sau hắn, mọi người trên thuyền đều quỳ xuống, không có một ai dám đứng lên, có đứa nhỏ muốn khóc, nhưng bị mẫu thân che miệng lại.
Thiên Vương Dực La giơ tay, nắm một phụ nhân lên, trên mặt nở nụ cười trêu tức nhìn chằm chằm Mạnh Vân Quy:
- Mạnh Thiên Sư, bọn họ chỉ là nô lệ, chỉ là gia súc, là lương thực của Thần Ma Thiên Đình, gia súc hiến tế cho Bán Thần mỗi năm đều nhiều vô số kể. Năm đó, vì sao ngươi không vì vậy mà phản bội Thiên Đình? Vì sao vào lúc này mới phản bội Thiên Đình? Giọng của Mạnh Vân Quy khàn khàn, cười nhạt nói:
- Năm đó ta chỉ nghe thấy, không nhìn thấy. Ta không hề tận mắt nhìn thấy, tuy rằng đau lòng, nhưng có thể nhẫn nại. Hiện tại ta thấy được, đao tâm của ta dao động, cho nên ta muốn tạo phản.
Hắn thẳng lưng, lau vết máu ở khóe miệng :
- Ngày trước, dân chúng Nam Thiên còn có thể sống đến sáu bảy mươi tuổi mới biến thành tế phẩm, thế nhưng Thiên Đình và Diên Khang khai chiến, chiến tranh kéo. dài, chỉ sợ Nam Thiên sẽ bị ăn tuyệt chủng. Đừng nói là sáu bảy mươi tuổi, cho dù trẻ con, chỉ sợ đều sẽ bị ăn! Sao ta có thể nhịn được?
Bạch Ngọc Quỳnh bay tới, không tiến lên, yên lặng đứng ở đẳng xa.
Thiên Vương Dực La ngửa đầu, bỏ phụ nhân trong tay vào trong miệng, nuốt xuống, cười ha hả nói:
- Vì bọn họ? Vì đám gia súc không biết phản kháng này?
Hắn bắt đầu cười ha hả, chỉ vào đám người quỳ không động đậy sau lưng:
- Ngoại trừ Thiên Tôn và Thiên Đế ra, thế gian này còn có ai có quyền thế hơn ngươi? Ngươi lại vì đám gia súc này, phản lại Thiên Đình? Mạnh Thiên Sư!
Hắn cười đến điên cuồng:
- Tất cả mọi người đều nói ngươi là Thiên Sư đệ nhất, trí tuệ tuyệt đỉnh còn hơn cả Thương Thiên Sư, nhưng trong mắt ta, ngươi đã làm ra một quyết định ngu xuẩn nhất!
Đột nhiên, hắn đột ngột thu nụ cười lại, lạnh lùng nói:
- Giết hắn.
Mệnh lệnh của Thiên Vương Dực La vừa truyền ra, Mạnh Vân Quy không lùi mà tiến tới, dẫn đầu hơn mười vị tướng sĩ Vũ Hóa Doanh còn sống xông lên lâu thuyền!
Thiên Vương Dực La tấm tắc lấy làm lạ, tới lúc này rồi mà Mạnh Vân Quy vẫn còn dám xông lên!
Xông ra ngoài còn có cơ hội thoát khỏi cạm bẫy, xông về phía lâu thuyền chính là tự chui đầu vào lưới!
Chương 2422: Ta có một ước mơ (Phần của Mạnh Vân Quy) (2)
Vì cứu giúp những nô lệ trên thuyền này, hắn không tiếc liên lụy tính mạng của bản thân, đây cũng là một hành động vô cùng ngu xuẩn dưới cái nhìn của hắn.
- Một đời Thiên Sư tài hoa hơn người, vang danh thiên hạ, nhưng lại nhiều lần xuất chiêu hồ đồ, quả thật khó mà xứng với tiếng tăm vang dội đó! Mạnh Vân Quy, ngươi có thể chết được rồi!
Thiên Vương Dực La mặc cho Mạnh Vân Quy lao lên thuyền, không cần hẳn ra tay, đại quân Thân Ma hai bên đã ngăn cản Mạnh Vân Quy và hơn mười vị tướng sĩ Vũ Hóa Doanh.
Vệ Thần Võ từ sau đánh tới, trận chiến này đã biến thành thế cục bắt ba ba trong rọ.
Thiên Vương Dực La lạnh lùng nhìn lại, chỉ thấy đám người Mạnh Vân Quy rơi vào trong vòng vây, nhưng vẫn không ngừng chém giết, nỗ lực xông tới bên cạnh hắn.
Số lượng mười mấy vị tướng sĩ Vũ Hóa Doanh còn sống này của Mạnh Vân Quy càng ngày càng ít, từng người lần lượt chết đi, nhưng vẫn tử thủ hai bên tướng lĩnh mình, vì hắn đỡ thần binh lợi khí và thần thông của đại quân Thiên Đình.
Nếu không chặn được, vậy thì lấy thân thể để chắn, lấy tính mạng để che!
- Dũng cảm như vậy, khiến người ta phải khâm phục. Thiên Vương Dực La liên tục khen ngợi, võ tay nói:
- Mạnh Vân Quy, ngươi có dũng sĩ dũng cảm như vậy đi theo, có thể xem như ngươi cũng là hào kiệt. Nhưng đáng tiếc, hôm nay ngươi và những hào kiệt này phải cùng chết ở đây.
Hắn vẫn chưa ra tay, vẫn lặng lẽ nhìn từng tên từng tên tướng sĩ bên cạnh Mạnh Vân Quy ngã xuống, nhìn thương thế trên người Mạnh Vân Quy càng ngày càng nhiều, nhìn máu của hắn càng chảy càng nhiều, tinh khí thần càng ngày càng thấp.
Thiên Vương Dực La bắt đầu chuyển bước, vừa di chuyển, vừa túm một người thiếu niên tới, cười nói:
- Người ngươi muốn bảo vệ chính là Nhân tộc như vậy sao?
Thiếu niên kia run rẩy cả người, không dám nhúc nhích. - Ngươi đánh ta một quyền, ta sẽ buông tha ngươi.
Thiên Vương Dực La nói với thiếu niên kia.
Thiếu niên kia há miệng, một lát sau run giọng nói:
- Lão gia...
Thiên Vương Dực La há mồm, bỏ thiếu niên này vào trong miệng, cười ha hả nói:
- Người mà ngươi muốn bảo vệ chính là người như vậy sao? Bọn họ không phải tộc nhân của ngươi, chỉ là một bầy gia súc! Không đúng, dù là gia súc, vào trước lúc bị giết cũng phải phản kháng một hồi, bọn họ ngay cả gia súc cũng không bằng!
Hắn lại chộp một ông lão tới tới, tiếp tục đả kích niềm tin của Mạnh Vân Quy:
- Nhân tộc Nam Thiên là giòi bọ, bọn chúng không có tư tưởng, không có trí tuệ, chỉ là một đống thịt biết đi. Mà ngươi, lại vì chút thịt biết đi này mà mất mạng ở đây! Mạnh Vân Quy, ngươi cảm thấy đáng không?
Mạnh Vân Quy lao lên trên thuyền, trên người đầm đìa máu me, tướng sĩ bên cạnh chỉ còn dư lại hơn mười người.
Thiên Vương Dực La nuốt ông lão kia vào, đột nhiên giương cánh ra, để cho đại quân Vệ Thần Võ lui ra, đại quân hai bên trái phải cũng lui ra.
Mạnh Vân Quy thở hổn hển, hắn đã là đèn cạn dầu, không có bao nhiêu sức mạnh, nhưng lại ngẩng đầu lên, hung tợn nhìn chằm chằm Thiên Vương Dực La.
Thiên Vương Dực La chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nói:
- Mạnh Thiên Sư, nếu như ngươi có thể đánh bại ta, ta sẽ buông tha thuyền Nhân tộc này. Đến đây, ra tay đi. Mạnh Vân Quy phấn chấn tỉnh thần, nhưng nhìn về phía những tướng sĩ đã là đèn cạn dầu ở bên kia.
Hắn có chút chân chừ, những tướng sĩ này bầu bạn với hắn, đã không còn năng lực chiến đấu tiếp.
Đột nhiên, bên cạnh hắn truyền đến một tiếng "bịch", một lão tướng quỳ trên mặt đất, đầu gục xuống, đã không còn sức lực.
Mạnh Vân Quy ngẩn người, chỉ thấy bộ hạ cũ vẫn đi theo mình này chẳng chịt vết thương, hắn sớm đã chịu vết thương trí mạng, Thiên Cung Thần Tàng cũng đã vỡ tan, nguyên thần cũng bị đánh đến thủng trăm ngàn lỗ, rốt cuộc hiện tại không kiên trì được, hồn bay phách tán.
Bên cạnh lão tướng kia, một Thần Chỉ Nhân tộc tuổi còn trẻ thân thể lay động, chống thật mạnh kiếm trong tay, không thể kiên trì được nữa, nhếch miệng cười nói: - Thiên Sư, ta không thể tiếp tục đi theo ngươi...
Hắn trợn mắt lên, đột nhiên rút kiếm chém ở trên cổ một cái, cắt đầu của mình xuống.
Thần Chỉ trẻ tuổi kia xách đầu của mình, đầu cười nói:
- Mạt tướng thề chết không liên lụy Thiên SưI
- Thiên Sư.
Một tướng sĩ Vũ Hóa Doanh khác cắm cây thương cầm trong tay lên boong thuyền, mũi thương chống ở lồng ngực của mình:
- Có thể đi theo Thiên Sư là may mắn suốt đời ta! Thiên Sư, kiếp sau gặp lại!
Hắn đâm về phía trước, mũi thương đâm vào trái tim của bản thân, thân thể sừng sững không ngã.
- Bọn ta không còn sức chiến đấu tiếp, ở lại bên người Thiên Sư, Thiên Sư vì chú ý bọn ta, khó có thể toàn lực chiến đấu với Dực La một trận!
Những tướng sĩ Vũ Hóa Doanh còn lại kia lần lượt sử dụng thần binh của bản thân, khom người cúi đầu, từng thần binh tự giết chết nguyên thần của từng người bọn họ.
Máu và nước mắt làm nhòe tâm mắt của Mạnh Vân Quy, mười một bóng dáng đứng chết và những bộ hạ cũ quỳ xuống đất không còn hơi thở khiến lòng hắn vô cùng bi thương, nhưng lại bình tĩnh lạ thường.
Hắn dùng sức chớp mắt, gạt bỏ máu và nước mắt, lúc này nước mắt và máu chỉ làm nhòe đi tầm nhìn của hắn.
Hắn không khá hơn những bộ hạ cũ này bao nhiêu, Thần Tàng Thiên Cung của hẳn cũng đầy vết nứt giống vậy, nguyên thần của hắn cũng gần nát vụn. Chương 2416: Ta có một ước mơ (Phần của Mạnh Vân Quy) (1- 1)
- Về phần Nam Thiên, người thấy thế nào?
Nguyệt Thiên Tôn nói:
- Số lượng Nhân tộc ở Nam Thiên rất nhiêu, mấy năm trước Mạnh Vân Quy tạo phản rời khỏi Thiên Đình, sai người đi cầu viện. Diên Phong Đế phái Long Sơn tán nhân và thái tử U Minh, song Thiên Đình cũng cử trọng binh đi, trận chiến này, chỉ sợ Nam Thiên không chống đỡ nổi.
Tân Mục lắc đầu nói:
- Cho dù là Diên Khang hay là Vô Ưu Hương thì đều không có sức để chống đỡ Nam Thiên. Dưới tình huống này, Nam Thiên chỉ có thể dựa vào bản thân.
Nguyệt Thiên Tôn không nói tiếp nữa.
Hiện tại đại quân của Thiên Đình không ngừng xuất kích, đã sắp tạo thành xu thế ba mặt giáp công Vô Ưu Hương, chỉ để lại một con đường đi về Diên Khang.
Mà ở Nam Hải, Nhị Đế Xích Minh, Yên Nhi, Nam Đế và Xích Đế đang tấn công đại quân của các bộ Nam Thiên trong Thiên Đình, tình hình chiến sự chưa ngừng lại, không rảnh đến cứu viện.
Khảm Địa Bắc Cương, Ngụy Tùy Phong dẫn đầu bộ hạ cũ Vũ Lâm Quân và quân đội Diên Khang tử chiến với đại quân của Bắc Thiên Hắc Đế Niên Quan Hà, binh lực của Ngụy Tùy Phong ít, liên tục cầu viện với Diên Khang.
Chỉ có một đội binh mã của Giang Bạch Khuê ở Đông Hải là liên tục thắng lợi, thế nhưng hết lần này tới lần khác đụng độ phải người cẩn thận như Đông Thiên Thanh Đế, quốc sư Giang Bạch Khuê của Diên Khang tuy rằng không ngừng thẳng lợi, nhưng chỉ thắng nhỏ, không thể tiêu diệt hoàn toàn binh lực của Đông Thiên Thanh Đế.
Tuy rằng trong Diên Khang cũng không thiếu binh lực, nhưng bây giờ mỗi đốc tạo xưởng ở Diên Khang đều đang toàn lực vận hành, liên tục cần những Thần Ma không ngừng chế tạo thần binh thần khí.
Trên chiến trường, thần binh lợi khí hao tổn cực kỳ nhanh, binh khí hạng nặng cũng sẽ bị đánh nát tan, bởi vậy cần năng lực hậu cần mạnh mẽt!
Chiến tranh đánh được là nhờ tài lực, là nhờ dự trữ, cũng là nhờ năng lực rèn đúc.
Thiên Đình dựa vào là căn cơ và dự trữ, thế nhưng năng lực rèn đúc thời chiến kém xa Diên Khang, rất nhiều đốc tạo xưởng của Diên Khang vốn là dân dụng, nhưng lúc này cũng đã đổi thành quân dụng!
Diên Khang đấu tranh khởi nghĩa, có thể nói sức mạnh để lộ ra vô cùng kinh sợ!
Bởi vậy thời gian của cuộc chiến tranh này càng kéo dài thì càng có lợi cho Diên Khang, thời gian càng ngắn thì càng có lợi cho Thiên Đình.
- Nam Thiên bị Hỏa Thiên Tôn nô lệ hoá, đã không có tinh thân chống cự, thời đại bình thường muốn thay đổi tư tưởng của Nhân tộc ở Nam Thiên thì cần thời gian ba thế hệ, thậm chí dài hơn, có lẽ phải cần tốn mấy trăm năm mới có thể khiến cho Nam Thiên giống như Diên Khang.
Tần Mục trầm giọng nói:
- Mà chiến tranh thì khác, cực khổ sẽ làm một đời người nhanh chóng giác ngộ. Diên Khang không giúp được Nam Thiên. Nam Thiên là của người Nam Thiên, người Nam Thiên có năng lực giúp bản thân...
Nguyệt Thiên Tôn không nói nữa, tiếp tục luyện đàn. Nam Thiên, Diễm Minh Thiên.
Bắc Thiên Vương Dực La và Thiên Sư thứ ba Bạch Ngọc Quỳnh dẫn đầu đại quân một mạch truy sát Mạnh Vân Quy và tàn quân của hắn đi tới nơi này. Thiên Vương Dực La hạ lệnh, vô số Thần Ma tiến vào Diễm Minh Thiên, bay đi khắp nơi.
Đám Thần Ma này bản lĩnh cao cường, đáp xuống từng thôn xóm từng thành quách.
Bạch Ngọc Quỳnh nhíu mày, mệnh lệnh của Thiên Vương Dực La khiến cho nàng không thể hiểu nổi.
Chỉ thấy những Thần Ma kia đi đến những nơi Nhân tộc tụ tập ở Diễm Minh Thiên, mỗi người sử dụng phương pháp thần thông, uy nghiêm của Thần Ma làm những Nhân tộc tụ tập ở nơi này kinh sợ.
Những Thần Ma kia ra lệnh một tiếng, những người từ bốn mươi tuổi trở lên trong mỗi thôn xóm còn ở lại trong thành tự động đi ra, xếp thành hàng ngũ, đi tới cửa thôn hoặc cửa thành, leo lên từng chiếc thuyền đậu ở nơi đó.
Những chiếc thần thuyền, thần châu, thần hạm to to nhỏ nhỏ bay lên, đi về phía lâu thuyền khổng lồ lơ lửng trên bầu trời. Những chiếc thuyền này đưa mọi người đến trên lâu thuyền, sau đó lại tản ra bốn phương tám hướng, tiếp tục đi tới các nơi khác thu thập Nhân tộc.
Bạch Ngọc Quỳnh nghi ngờ không thôi:
- Thiên Vương Dực La, đây là...
- Vô số Thần Ma Thiên Đình tấn công Vô Ưu Hương và Diên Khang, các tướng sĩ không thể đói bụng.
Thiên Vương Dực La nói:
- Bệ hạ nói, Nam Thiên là kho lương thực của Thiên Đình, lương thực chín rồi, phải thu hoạch. Bạch Ngọc Quỳnh sởn cả tóc gáy, ngơ ngác nhìn về phía những lâu thuyền khổng lồ trôi nổi ở giữa bầu trời Diễm Minh Thiên kia, không ngừng có tàu thuyền to nhỏ chạy ra chạy vào, chở đến một thuyền toàn thanh niên trai tráng và người già Nhân tộc.
Đã có lâu thuyền chở đầy nô lệ, bắt đầu xuất phát, đi tới Thiên Hà.
- Bệ hạ bảo ta đến chủ yếu nhất cũng không phải diệt trừ tên phản bội Mạnh Vân Quy, mà là bảo vệ kho lương thực của Thiên Đình. Đương nhiên, có thể diệt trừ tên phản tặc Mạnh Vân Quy cũng là công lớn!
Thiên Vương Dực La cười nói:
- Quan trọng hơn là, Mạnh Vân Quy quan tâm đến tính mạng của đám dân đen này, hắn làm phản cũng là bởi vì đám dân đen Nam Thiên này. Mạnh Vân Quy tránh né, chạy trốn khắp nơi, ta rất khó mà tóm được bọn chúng. Nhưng ta bắt đám dân đen này thì Mạnh Vân Quy chắc chắn sẽ đến đoạt thuyền! Hắn biết rõ là cạm bấy, nhưng không thể không đâm đầu vào.