Chương 2430: Nhân Hoàng xuất chỉnh (3)
Chương 2430: Nhân Hoàng xuất chỉnh (3) Chương 2430: Nhân Hoàng xuất chỉnh (3)
Sơ Tổ chắp tay cúi đầu: - Cung kính chờ Nam Đế đến! Nam Đế Chu Tước đáp lễ, cúi người với đám người Tân Mục và Lãng Uyển, nói: - Cuộc chiến ở Nam Hải đang căng thẳng, ta phải quay về trước. Nói rồi, nàng hóa thành một ánh lửa, bay đi xa, dần biến mất khỏi Vô Ưu Hương. Tần Mục đứng dậy thi lễ, nói: - Sơ Tổ, chặn đường bại quân Nam Thiên, phải nhờ ngươi rồi! Sơ Tổ Nhân Hoàng đáp lễ: - Không dám hổ thẹn! Nói rồi, hắn lập tức quay người rời đi. Tần Mục thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn theo hắn.
Linh Dục Tú hơi lo lắng, hạ giọng nói:
- Nam Đế gây sức ép lên đạo tâm của Sơ Tổ như vậy, liệu có chuyện gì không?
- Không đâu, trái lại sẽ đánh thức ý chí chiến đấu của hắn.
Tân Mục nở nụ cười, nói:
- Trận chiến này cực kỳ quan trọng, Nam Đế không thể không cẩn thận. Sơ Tổ đã không còn là kẻ đào binh ở Ngọc Minh Cung của năm ấy nữa. Khoảng thời gian hắn dẫn đầu các tộc hành quân vào cuối thời đại Khai Hoàng, hắn đã lột xác rồi. Sở dĩ hắn hơi ưu sầu, chỉ vì ân hận năm đó tại sao không thể cứu tộc nhân ở Ngọc Minh Cung. Thế nhưng, cuộc chiến này sẽ là thời cơ tốt nhất để hắn thoát khỏi sự ân hận đó.
Nhân Hoàng Điện.
Ngọc Minh Cung, thành Ngọc Kinh Khai Hoàng. Sơ Tổ đang đi lại trong cung. Nơi đây vân còn lưu giữ cảnh sắc của Ngọc Minh Cung lúc bị phá hủy, tất cả đều không có gì thay đổi. Ngọc Minh Cung là nơi giáo dưỡng con người thời đại Khai Hoàng. Trong thời kỳ hưng thịnh, Thiên Cung này có rất nhiều học tử học tập tại nơi đây, có thể nói rằng đây là học phủ cao nhất, thánh địa của thời đại Khai Hoàng.
Lúc kiếp nạn ập đến, Âm Thiên Tử thi triển pháp thuật, trong nháy mắt đã tước đoạt hầu hết linh hồn của các học tử, khiến họ chỉ còn lại thân xác.
Những người này vẫn còn giữ được dáng dấp lúc còn sống, giống như vẫn còn sống ở nơi này.
Sơ Tổ lặng lẽ đi trong đám người, dường như trước mắt vẫn là Ngọc Minh Cung của năm đó, bên cạnh hắn là rất nhiều học tử trẻ tuổi và những sinh mệnh còn sống sờ sờ, bên tai hắn tựa như vẫn vang đâu đây tiếng cười nói rộn ràng của đồng học và lão sư năm đó.
Hắn dừng bước, đứng lặng im, Âm Thiên Tử thi pháp giáng kiếp, tất cả mọi người đều đã chết, chỉ có mình hắn thoát khỏi đại nạn.
Nơi này đã trở thành nỗi bi ai suốt đời của hắn.
- Đồng học, lão sư, lần này ta sẽ không đào binh nữa!
Hắn kính cẩn quỳ lễ trước những cố nhân, khi đứng dậy lần nữa, đạo tâm của hắn viên mãn, sáng như ngọc.
Sơ Tổ quay người, ra khỏi Ngọc Minh Cung, ra khỏi Nhân Hoàng Điện.
Ngoài Nhân Hoàng Điện, các đời Nhân Hoàng dẫn dắt từng đại quân, lặng lẽ chờ đợi bên ngoài, không một tiếng động.
Sơ Tổ nhìn đám người Nhị Tổ Tam Tổ, cuối cùng nhìn sang trưởng thôn Tô Mạc Già. Hắn nở nụ cười, trầm giọng nói:
- Hai vạn năm qua, Nhân Hoàng Điện của ta luôn che chở những người canh giữ mảnh đất này. Hai vạn năm nay, Nhân Hoàng từ đời này sang đời khác vẫn luôn đơn độc đối đầu với trời xanh, đối đầu với Thiên Đình, đối đầu với bất công thiên vị! Nhưng hôm nay của hai vạn năm sau đã khác xa trước.
Hắn nhấc chân, xuyên qua đại quân, giọng nói như sấm rền:
- Chúng ta có rất nhiều đạo hữu, chúng ta có rất nhiều đạo hữu cùng chí hướng! Phía sau chúng ta là một Diên Khang đã quật khởi từ đống hoang tàn đổ nát do các chư thần Thiên Đình gây ra!
Tay phải của hắn chỉ về phía nam:
- Các Nhân Hoàng của Nhân Hoàng Điện cả đời này luôn che chở mảnh đất nơi đây! Đi theo ta, giết địch! Đại quân nhanh chóng đi theo.
Tê Khang Nhân Hoàng tiến về phía trước, cười ha hả:
- Tiểu Tô Tử, ngươi có làm được không đấy? Ngươi đã già rồi!
Nghe thấy vậy, mặt trưởng thôn Tô Mạc Già không cử động, liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên khí huyết sục sôi, từ người già biến thành thanh niên trẻ tuổi, cơ bắp cuồn cuộn không gì sánh được, ôm lấy thần kiếm, ánh mắt liếc ngang qua, kiếm ý trong mắt muốn chém đứt Tề Khang Nhân Hoàng.
Tê Khang Nhân Hoàng cười ha hả:
- Khi sư diệt tổ là người tài, không hổ danh là do ta dạy dỗ! Có điều, đồ tôn của ta mạnh hơn!
Các Nhân Hoàng cười lớn, tiếng cười thấu cả trời xanh, khiến các áng mây tan biến. Thái Thanh cảnh Vô Ưu Hương, một vị Thân Nhân nhanh chóng bước ra khỏi truyền tống trận, gửi thư cho quốc sư Diên Khang. Tần Mục mở thư ra, trong thư nói rằng Đông Thiên Thanh Đế quá cẩn thận, tử thủ không chiến, sau đó Giang Bạch Khuê muốn mượn món lễ vật mà Tân Mục nhận được khi thành thân.
Tân Mục lấy làm kỳ lạ, cười nói:
- Giang sư đệ đến mượn vảy rồng của Đông Đế Thanh Long để làm gì?
Giọng nói của Vân Thiên Tôn truyền đến:
- Đông Thiên Thanh Đế và Đông Đế Thanh Long có đại thù. Quốc sư Diên Khang muốn mượn tay Đông Thiên Thanh Đế đối phó với Đông Đế Thanh Long, quả thật là diệu kết
Tần Mục hơi giật mình, hẳn biết ân oán giữa Đông Thiên Thanh Đế và Đông Đế Thanh Long. Sau khi Diên Khang Kiếp nổ ra, Thần Tôn Vũ Cực gặp được Tần Mục, kể cho hắn nghe chuyện cũ của Thanh Đế.
Thiên Đình khi đó còn chưa khai thiên lập địa, Ngự Thiên Tôn ngộ đạo ở dưới một gốc cây khô, lĩnh hội ra phương pháp phát triển Linh Thai Thần Tàng. Cây khô nơi hắn giác ngộ nhận được cơ duyên này, vì vậy cây khô gặp xuân, sống lại.