Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 2388 - Chương 2437: Quốc Sư Vô Song (2)

Chương 2437: Quốc sư vô song (2) Chương 2437: Quốc sư vô song (2)Chương 2437: Quốc sư vô song (2)

Thân hình vô cùng to lớn của Đông Đế Thanh Long đung đưa, càng ngày càng thu nhỏ lại, biến thành một vị hoàng đế trung niên có đầu rồng và thân người, thần thái uy nghỉ, hắn trầm giọng nói:

- Dắt ngựa của ta đến đây!

Giang Bạch Khuê dắt ngựa tới, đưa dây cương cho hẳn.

Long khí của Đông Đế lưu chuyển, xuyên vào thân thể con ngựa già màu đỏ sãm.

Con ngựa già hí lên một tiếng, chiếc bờm rung lên, những mảnh vảy rồng chui ra khỏi thân thể, vó ngựa tung ra, móng rồng sắc bén dân mọc lên, thân hình càng lúc càng to lớn, sức mạnh của Long Thần toả ra hóa thành ngọn lửa cháy ngùn ngụt vây xung quanh nó.

Con ngựa này vừa mới đây thôi vẫn chỉ là một con ngựa bình thường, giờ đây đã thực sự trở thành một con tuấn mã Hỏa Long!

Đông Đế ngồi trên lưng Long Mã, liếc nhìn Giang Bạch Khuê, nói:

- Ngươi xấu lắm, ngươi là một kẻ xấu.

Nói xong, hai chân hắn cùng đạp, Long Mã bật không nhảy lên, miệng liên tục kêu, chân giãm mặt biển, lao thẳng về phía trận doanh Đông Thiên.

Long Mã phi điên cuồng, giọng nói của Đông Đế trên lưng ngựa làm rung chuyển mặt biển. Hắn lớn giọng nói:

- Đông Thiên Thanh Đế, còn nhớ năm đó ngươi bị ta tay không chặt đứt, đánh ngươi thành đồ phế vật hay không?

Tiếng rồng của hắn truyền khắp Đông Hải, ai ai cũng nghe rõ. - Năm đó ngươi được phong làm thiên hạ đệ nhất thần binh Đế Tọa, thế mà đứng trước mặt ta, ngươi lại bị ta dễ dàng đánh bại, đánh tan đạo hạnh, phá vỡ đạo văn của ngươi.

Đông Đế cười lớn:

- Ta tưởng ngươi đã chết, nên mới tùy tiện vứt ngươi xuống. Thật không ngờ nhà ngươi mạng lớn, thế mà vẫn sống tiếp. Không biết đã cắm rễ ngâm mình ở chốn nào. Nghĩ lại, chắc hẳn là nơi đất đai màu mỡ, rượu vàng khắp chốn.

Tu tu...

Bên trong đại doanh Đông Thiên, tiếng kèn hiệu vang lên, Thanh Đế đứng trên thành, sắc mặt tái xanh, vung tay lên, chỉ thấy thân thể không đầu của Đông Đế bị áp giải đến, Thanh Đế cười lạnh:

- Dội máu chó đen.

Đột nhiên, một tướng sĩ mang một chậu máu chó đen đến tưới lên thân thể không đầu của Đông Đế.

Đông Đế dừng ngựa lại, cười lớn:

- Ta một người một ngựa đến tiền tuyến khiêu chiến, Thanh Đế ngươi vẫn là kẻ nhát gan như ngày nào, chỉ biết dùng máu chó đen để sỉ nhục thân thể của ta. Thanh Đế, ngươi chỉ xứng làm một thanh củi, bị người khác cầm trong tay múa may, bất tài vô dụng. Thứ khốn nạn như ngươi, bị người khác chơi chán xong lấy làm đồ chùi mông.

Thanh Đế vô cùng tức giận, lạnh lùng nói:

- Áp giải Long tộc của Đông Cực Thiên ra chém đầu. Chuẩn bị Trảm Long Đài.

Lập tức, rất nhiều các tướng sĩ áp giải Long tộc của Đông Cực Thiên lên đứng trên thành, bắt hậu duệ của Đông Đế Thanh Long quỳ xuống, để đầu nhô ra khỏi lỗ châu mai. Các đao phủ Thân Ma lần lượt nâng thân đao ma đao, tay vừa vung lên là đầu rơi xuống.

Đông Đế dù hỗn loạn vẫn ung dung, cười nói:

- Tử tôn của ta phân bố khắp chư thiên vạn giới, đâu chỉ có ngàn vạn người? Từ Thiên Long cho đến Xà Chủng, tộc nào. cũng có hậu duệ của ta, ngươi cứ tùy ý giết. Thanh Đế, ngươi chỉ biết nấp sau vạn quân, thật khiến người ta kinh tởm. Nếu ngươi chịu bước ra khỏi thành chiến đấu với ta, ta sẽ bái phục lòng dũng cảm của ngươi, lần nữa đánh cho ngươi hiện nguyên hình, biến ngươi thành cây gậy chọc phân.

Thanh Đế không nhịn nổi nữa, nhìn về phía trận doanh của Giang Bạch Khuê, phân phó tùy tùng:

- Ta ra ngoài thành giết tên khốn này, các ngươi phải trấn thủ đại doanh, tuyệt đối không được manh động. Nếu như Giang Bạch Khuê dẫn quân tấn công, các ngươi cũng không được xuất trận cứu ta. Chỉ cần bảo vệ tốt đại doanh, không được làm loạn thế trận. Chỉ cân thế trận không loạn, Giang Bạch Khuê sẽ không thể động được đến một sợi tóc của chúng ta.

Các tướng sĩ nghe lệnh.

Thanh Đế một mình bước xuống thành, nắm lấy đầu một Thần Long, vung tay quất xuống một cái, Thần Long bị đánh hiện nguyên hình, Thanh Đế cưỡi rồng đi ra khỏi thành.

Đông Đế cười ha hả, lao thẳng về phía Thanh Đế.

Kẻ thù gặp nhau vô cùng đỏ mắt. Thanh Đế không ngừng gào thét, đột nhiên sau lưng hiện ra Thiên Cung. Thiên Cung của hẳn khác hẳn với bình thường, kiến trúc của Thiên Cung có hình dáng của bảo thụ.

Vô số cung điện chất chồng lên nhau giống như gốc bảo thụ, mà Thiên Cung của hẳn có hơn bảy tòa, bảy gốc bảo thụ, cùng gốc cùng cội.

Trước đây Đông Đế từng là Cổ Thần, mặc dù đã chuyển kiếp, từng tu luyện hệ thống Thần Tàng Thiên Cung, nhưng thân xác này chỉ là thần khí do thần khí Tạo Hóa tạo ra, cho nên không thể thi triển công pháp.

Cổ Thần trời sinh mạnh mẽ, trời sinh đã nắm vững đại đạo. Thần khí Đông Đế được tạo ra dựa trên thân xác của hắn, cực kỳ tương thích với đại đạo của hắn, vì vậy hắn cũng không cần phải thi triển công pháp làm gì.

Ầm...

Ngay lúc hai người va chạm nhau, biển động sôi trào, thực lực của hai bên tương đương. Đông Đế cười nói:

- Quả nhiên ngươi vẫn là gậy chọc phân, ta vừa hồi sinh vẫn có đủ sức mạnh để tranh đấu với ngươi. Nếu như ta ở thời kỳ đỉnh phong, việc bóp chết ngươi chỉ như bóp chết một con kiến...

Lời còn chưa kịp nói hết, vô số rễ cây rậm rạp to lớn đã xẹt qua từ sau lưng Thanh Đế, biến thành những nắm đấm gỗ, liên tục oanh tạc vào mặt Đông Đế, khiến cho mặt hắn bị đánh đến biến dạng, răng rồng rơi ra không biết bao nhiêu chiếc.
Bình Luận (0)
Comment