Chương 2482: Trên sông mây xanh, mây cuộn mây bay (2)
Chương 2482: Trên sông mây xanh, mây cuộn mây bay (2)Chương 2482: Trên sông mây xanh, mây cuộn mây bay (2)
Đại La Thiên Thái Sơ kia đã sớm nổ tan tành, thủng trăm nghìn lỗ hổng, hơn nữa dung hợp giữa Đại La Thiên Nhất Khí và Đại La Thiên Thân Thức cũng không hoàn chỉnh, đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn dung hợp.
Phía trên Đại La Thiên nứt toác, hai đạo thụ đang dung hợp hơn phân nửa bị gió nóng phá hủy, bị đốt chỉ còn lại gốc cây đen như mực, đạo hoa trên đạo thụ biến mất, đạo quả cũng bị thần thông Hồng Mông của Nhị công tử Di La Cung nghiền nát.
Khoảnh khắc Đại La Thiên đang rơi khỏi Chung Cực Hư Không, trận chiến giữa Vân Thiên Tôn và Nhị công tử cũng đã đến giây phút cuối cùng.
Khi Đế Hậu nương nương và Lam Ngự Điền ngước đầu nhìn lên, nhìn thấy Nhị công tử Di La Cung đứng ở nửa Đại La Thiên trong Chung Cực Hư Không, Vân Thiên Tôn đứng ở nửa còn lại rơi xuống từ Chung Cực Hư Không, vẫn còn đang tử chiến!
Đế Kiếm Thái Sơ của Vân Thiên Tôn dung hợp với đại đạo Thái Sơ, bắn ra tia sáng cuối cùng, xuyên qua cơ thể và bàn tay của Nhị công tử Vô Cực, đồng thời chưởng ấn lên trên trán của nàng!
Đại La Thiên sụp đổ càng thêm dữ dội!
Lúc này, Đại La Thiên không giống như bị sức mạnh của bọn họ đánh cho tan rã, mà giống như đang tiến vào một nghi thức tế tự hơn.
Trí tuệ của Lam Ngự Điền hơn người, lập tức nhìn ra đây là một đại trận huyết tế. Kiến thức của Đế Hậu nương nương cũng rộng không kém, cho nên cũng nhanh chóng nhận ra đây là đại đạo Tế Tự mà Thái Đế tinh thông.
Nhưng cả hai đều không biết, Vân Thiên Tôn kế thừa Đại La Thiên của Thái Đế, cũng kế thừa công pháp của Thái Đế, hoàn thiện công pháp chưa hoàn chỉnh của Thái Đế.
Trong đó bao gồm cả đạo pháp Tế Tự của Nguyên Thánh Di La Cung mà Thái Đế biết.
Thái Đế lấy được đạo pháp Tế Tự không hoàn chỉnh, Vân Thiên Tôn giúp hắn bổ sung.
Thật ra Đại La Thiên Thái Sơ sụp đổ là do Vân Thiên Tôn trực tiếp hiến tế, hóa thành dòng lũ đại đạo Thái Sơ, men theo nhát kiếm này của hắn đâm thẳng vào nhục thân của Nhị công tử Vô Cực!
Thứ mà hẳn hiến tế không chỉ có Đại La Thiên Thái Sơ, mà còn bao gồm cả Đế Kiếm Thái Sơ trong tay hẳn. Hắn dựa vào năng lượng khổng lồ này hiến tế Nhị công tử Di La Cung cho Chung Cực Hư Không!
Cơ thể Nhị công tử bị luông sức mạnh đáng sợ lạc ấn trong Chung Cực Hư Không, sức mạnh hiến tế khiến cơ thể nàng nổ tung, nhục thân và đại đạo lộ ra trong Chung Cực Hư Không!
Gió lạnh đột nhiên trở nên cuồng bạo, đại đạo Quy Khư của Nhị công tử, thậm chí máu thịt và nguyên thân của nàng đều đang nhanh chóng tan rã, chẳng mấy chốc đã thấy được xương trắng!
Trong thân thể nàng, một thân thể khác hiện ra, cũng giãy giụa trong hư không, mặt mày méo mó, đang cố gắng thoát khỏi mối liên kết với Nhị công tử, đó chính là Hạo Thiên Đất
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên giống như giọng của nữ nhân, nhưng cũng xen lẫn giọng của nam nhân. Hai giọng điệu chồng chéo lên nhau, khiến Đế Hậu nương nương không rét mà run, vội vàng nghiêng mình rời đi.
Lam Ngự Điền đang muốn đuổi theo, chỉ thấy Vân Thiên Tôn bước xuống khỏi Chung Cực Hư Không, cho nên hơi do dự.
- Ngự đại ca, ngươi đi đi.
Vân Thiên Tôn làm như không có việc gì, phất tay với hắn.
- Vân Thiên Tôn, ngươi gọi ta là Lam Ngự Điền là được rồi, ta không phải Ngự Thiên Tôn! Trạng thái của ngươi không đúng cho lắm!
Lam Ngự Điền đón lấy hắn, nói:
- Đòn đánh mà Nhị công tử chưởng ấn vào thân thể ngươi cực kỳ nguy hiểm!
Vân Thiên Tôn phất tay với hẳn:
- Đừng tới đây, làm cho tốt chuyện của ngươi là được rồi. Nếu như nhìn thấy Mục Thiên Tôn, ngươi nói cho hắn biết, việc hắn không làm được, Vân mỗ làm được rồi.
Lam Ngự Điền giật mình, không bước nữa, mà quay đầu đuổi theo Đế Hậu nương nương.
Hắn vô cùng rối rắm. Mà bên trong Chung Cực Hư Không, ảo ảnh của Lăng Tiêu Bảo Điện và Tử Tiêu Bảo Điện của Di La Cung đột nhiên hiện ra. Chấn động "ầm ầm' vang lên, thân thể của Hạo Thiên Đế và thân thể của Nhị công tử bỗng nhiên tách ral
Hạo Thiên Đế hộc máu, lập tức cách xa Nhị công tử, bay ra khỏi Chung Cực Hư Không, lao về phía đại quân Thiên Đình.
Vân Thiên Tôn dừng chân, nhìn theo Hạo Thiên Đế, nở nụ cười:
- Hạo Thiên Tôn, trong quãng đời còn lại này của ngươi, ngươi vĩnh viên không cách nào xóa nhòa bóng ma mà ta đã để lại trong đạo tâm của ngươi. Vân mõ, bắt ngươi phải ghi nhớ cả đời! Hắn thản nhiên lướt đi, vô cùng thong dong.
Tàn quân của Vô Ưu Hương đang hành quân về Diên Khang, Thánh Nhân tiêu phu và Đế Dịch Nguyệt một người ở trước trận, một người ở sau trận. Trên đường đi, bọn họ đã gặp phải sự công kích và chém giết của quân đội tiên phong Thiên Đình, trèo đèo lội suối khó khăn tiến lên.
Lúc này, tiều phu và rất nhiều tướng sĩ của Vô Ưu Hương ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng dáng của Vân Thiên Tôn bay qua.
- Vân Thiên Tôn thắng rồi sao?
€ó tướng sĩ lẩm bẩm nói.
Tiều phu mặt không cảm xúc, im lặng không lên tiếng.
Tàn quân của Vô Ưu Hương tiếp tục tiến về phía trước, có một nhóm tướng sĩ chủ động xin ở lại cản phía sau, bảo đảm những người khác có thể mau chóng chạy tới Diên Khang.