Chương 2484: Dục hỏa, có thể trọng sinh
Chương 2484: Dục hỏa, có thể trọng sinhChương 2484: Dục hỏa, có thể trọng sinh
- Ta nợ ngươi, nợ các ngươi rất nhiều. Hương Doanh, sau này ngươi cũng có thể gả đi, đừng băn khoăn đến ta.
Vân Tiêu phu nhân run lên, lập tức hiểu rõ.
- Ngươi và ta là phu thê, ngày trước khi ngươi tử trận, ta vì muốn chăm sóc đứa con trong bụng, không thể đi cùng với ngươi. Sau này nhi tử chết sớm, để lại tôn nhi, ta nhất định phải sống sót để bảo vệ huyết mạch Vân gia, cứ như vậy mà sống đến hôm nay.
Vân Tiêu phu nhân cầm tay của hắn, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hắn, cười nói:
- Hiện tại ngươi trở về rồi, Vân gia cũng có hậu, dù ngươi đi đâu, ta đều đi theo. Phu thê vốn không phải là như vậy sao?
Vân Thiên Tôn đau lòng rút tay về:
- Ta phụ ngươi sáu mươi vạn năm, có lỗi với ngươi, làm sao có thể nhẫn tâm... Nơi ta muốn đi rất xa, ngươi không đi được. Ở lại đây đi.
Vân Tiêu phu nhân bắt lấy tay hắn lần nữa:
- Ngươi đi đâu, ta đi theo đó!
Vân Thiên Tôn nhìn nàng, im lặng gật đầu.
Vân Tiệm Ly kinh ngạc nhìn bọn họ. Vân Thiên Tôn và Vân Tiêu phu nhân nắm tay nhau, bước ra khỏi cao đường, ra khỏi Vân phủ, rời khỏi tòa thần thành này.
Vân Tiệm Ly đuổi theo về phía trước, chỉ thấy phu phụ bọn họ càng đi càng xa, hẳn không thể đuổi kịp.
Một lúc lâu, Vân Thiên Tôn dừng lại, đáp xuống đất, chỉ thấy đây là bờ sông Dũng Giang. Nước sông Dũng Giang cuồn cuộn, chảy xuôi về hướng đông
Bên bờ sông có một thôn làng bỏ hoang, không còn người cư trú, hai phu thê đi vào thôn xóm, ngồi đối diện nhau trong một gian nhà lá.
- Là nơi này đi.
Vân Thiên Tôn nắm lấy tay của Vân Tiêu phu nhân, cúi đầu, khí tức càng ngày càng yếu. Hắn thấp giọng nói:
- Hương Doanh, đừng để cho người khác biết ta chết ở chỗ này...
Nhị công tử Di La Cung đã sớm phá hủy hồn phách của hắn, thứ còn lại trong thân xác của hắn chỉ là chấp niệm cuối cùng.
Hiện tại chấp niệm đã dứt.
Nguyên khí của Vân Tiêu phu nhân bộc phát, che giấu thôn trang bỏ hoang này. - Vân quân, đừng đi quá xa.
Khí tức của nàng càng ngày càng mỏng, cuối cùng tiêu tán.
Nước sông Dũng Giang cuồn cuộn, không ngừng dâng trào, trên sông mây xanh, mây cuốn mây bay.
Đại doanh chủ lực Thiên Đình, Hạo Thiên Đế ngồi trong đại điện biệt cung, sắc mặt sa sâm.
Hắn đã ngồi ở đây hai ngày không hề động đậy, đóng chặt cửa, từ đầu đến cuối không đi ra ngoài, thi thể của mấy thần quan nằm trên mặt đất chết vô cùng thảm.
Đây là những thần quan đi đến khuyên nhủ, sau khi vào thì bị hắn giết chết.
Hai ngày nay, không còn ai to gan dám vào nữa.
Thiên Đình đã công phá Vô Ưu Hương, Địa Sư tổn thất nghiêm trọng, Thần Sư Thủy Sư truy đuổi tàn quân của Vô Ưu Hương, kết quả như ý nguyện. Đại quân Huyền Đô, tả vệ Thần Sách dẫn đầu Ma Thần Ma tộc U Đô đánh vào Phật Giới, xâm lược Diên Khang từ Đại Lôi Âm Tự, chuẩn bị tây tiến hội tụ với đại quân Huyền Đô.
Nhưng mà Ngụy Tuỳ Phong, Tê Hạ Du, Nam Đế, Long Sơn tán nhân từ các hướng khác nhau đến, phía đông còn có Giang Bạch Khuê dẫn đầu đại quân Diên Khang theo sát phía sau tả vệ Thần Sách.
Hiện tại, thế cục chiến trường thay đổi trong nháy mắt, Thiên Đình chiếm ưu thế, có vẻ thuận gió thuận nước, nhưng bất kỳ lúc nào cũng có thể biến thành cục diện nghịch gió nghịch nước!
Vào lúc quan trọng này, chỉ có thể do Hạo Thiên Đế nắm giữ toàn cục truyền lệnh cho đại quân Thiên Đình mở rộng quy mô chiến đấu, chuẩn bị sẵn sàng ứng đối.
Nhưng mà Hạo Thiên Đế lại trốn trong cung hai ngày không ra, quả thật khiến cho chiến sĩ có ý chí của Thiên Đình lo lắng không thôi.
- Thua rồi...
Trên ngai vàng Thiên Đế, sắc mặt Hạo Thiên Đế vàng như nến, đột nhiên cổ họng ngọt sắc, nôn ra máu, hơi thở uể oải. Hắn lẩm bẩm nói:
- Thua, trận chiến này, trẫm đã thua...
Thiên Đình san bằng Vô Ưu Hương, thế cục tốt đẹp, cho đến nay, thắng lợi mà Diên Khang và Vô Ưu Hương đạt được chỉ là chiến thắng nhỏ mà thôi, còn Thiên Đình giành được đại thắng!
Trong mắt những người khác, Vô Ưu Hương bị san bằng, con đường chỉnh phạt Diên Khang đã bằng phẳng, Thiên Đình xem như nắm chắc thẳng lợi, cho dù Diên Khang chống cự thế nào cũng khó mà ngăn cản được binh lực lớn hơn Diên Khang mấy lần thậm chí chục lần! Còn điều Hạo Thiên Đế lại thấy kết cục thất bại của bản thân.
Thiên Đình chưa bại, trái lại còn giành đại thắng, mà hắn đã bại rồi.
Hắn thua trong tay Vân Thiên Tôn.
- Trầm thua rồi...
Cơ thể hắn run rẩy, tóc bạc trên đầu cũng run rẩy theo giống như cành tuyết trắng trên đầu.
Hai ngày ngắn ngủn, hắn đã buồn sầu đến bạc cả đầu.
Thiên Đình chiến thắng, nhưng không phải là Hạo Thiên Đế hắn thắng.
Cho dù Thiên Đình san bằng Vô Ưu Hương, san bằng Diên Khang, người thắng cũng là đám người Thái Sơ, Nguyên Mẫu, Thái Cực, Tổ Thần Vương, Hư Thiên Tôn, không phải là Hạo Thiên Đế hắn!
Bởi vì hắn đã bị Vân Thiên Tôn chém xuống khỏi cảnh giới thành đạo! Vân Thiên Tôn phá hủy đạo thụ của hắn, đạo hoa của hắn, Đại La Thiên của hắn!
Hắn không những bị chém rớt xuống khỏi cảnh giới thành đạo, một cơ thể khác của hắn, cơ thể bị Nhị công tử xâm chiếm, cũng bị Vân Thiên Tôn hoàn toàn huỷ diệt!