Chương 2500: Ý trời và ý chúng sinh (2)
Chương 2500: Ý trời và ý chúng sinh (2)Chương 2500: Ý trời và ý chúng sinh (2)
Hắn nhấc tay chỉ về phía thung lũng Lam Phong, lạnh lùng cười một tiếng rồi nói:
- Ngươi nhìn những Nhân tộc kia đi. Đám sinh linh Hậu Thiên ấy hoàn toàn không thể trường sinh bất lão, nhưng chúng lại quyết định nghịch thiên để có tuổi thọ sánh ngang với thần! Chúng vốn dĩ không có sức mạnh, nhưng lại khai sáng ra thần thông công pháp, nắm giữ sức mạnh! Bọn chúng khai thác quặng, đào mỏ khoáng, dùng kim loại của thần luyện chế thành binh khí, bắt đầu đồ sát thần!
- Bọn chúng san núi mở đường, thay đổi hướng sông, tưới tiêu đồng ruộng. Bọn chúng cải tạo cây trồng, dùng để thỏa mãn thứ dục vọng ăn uống của bản thân! Thậm chí bọn chúng còn thay đổi đại đạo thiên địa, hơn thế nữa còn cải cách, khiến cho trời đất này xuất hiện thêm biết bao nhiêu đạo pháp vốn dĩ không tồn tại!
Tổ Thần Vương vươn tay nắm lấy đạo binh Thiên Cương đang bay về phía Thiên Công. Đạo binh vừa rơi vào tay hắn, tất cả những món chí bảo Thiên Đạo khác đều đồng loạt bay tới, vây quanh Tổ Thần Vương.
- Bọn chúng đang thay đổi Thiên Đạo, thay đổi cả vũ trụ này! Mà ngươi lại chẳng hề làm gì! Đáng lẽ là Cổ Thần thì nên có lập trường, thế nhưng ngươi lại hoàn toàn chẳng có lập trường gì cải
Từng món chí bảo Thiên Đạo bị Tổ Thần Vương khống chế. Tổ Thần Vương bước về phía Thiên Công, mà nhục thân Thiên Công phía sau lưng hắn vẫn đang diên cuồng công kích Thiên Công.
- Rất lâu trước đây, ta sớm đã nhìn ra được, đám sinh linh Hậu Thiên kia sẽ khiến cho vũ trụ này đại loạn. Ta nhận ra rằng trong tương lai, quyền thống trị của thân sẽ bị bọn chúng xóa bỏ, sẽ bị bọn chúng phá hủy! Nếu mặc cho chúng phát triển, chúng ta sẽ trở thành đối tượng để nô lệ, để nô dịch của bọn chúng!
Tổ Thần Vương nổi giận đùng đùng, thần thông mà nhục thân Thiên Công thi triển ra cùng ngày một tàn nhẫn hơn:
- Là một Thiên Công, đáng lẽ phải trừng trị chúng sinh! Thời điểm bọn chúng làm trái ý trời, vậy thì phải giáng tai kiếp! Nếu bọn chúng không thờ phụng thần, vậy thì phải dùng thiên tai để dạy bọn chúng biết thế nào là kính sợ! Nếu bọn chúng mở đường sông, vậy thì dùng đại hồng thủ nhấn chìm thành thị! Nếu bọn chúng khai thác mỏ, vậy thì dùng động đất chôn vùi! Ngươi có thể khiến cho bọn chúng biết thân biết phận, thả thiên hỏa, dời nhật nguyệt, giáng hồng thủy, phát hạn hán, thế nhưng ngươi lại chẳng làm gì cả! - Ta bảo ngươi hủy diệt bọn chúng, thế nhưng ngươi lại nhắc đến cái gì mà công đạo công bằng! Ngay từ giây phút ấy, ta đã biết ngươi không đáng để tin tưởng, ngươi già rồi, không nhìn ra cái lợi cái hại trong đói
Thiên Công giơ hai tay lên cao, nâng nắm đấm đang giáng xuống của nhục thân mình lên, mặt mũi bê bết máu, cười nói:
- Nhi tử của ta, thiên hành hữu thường, bất vi mục tồn, bất vi hiểu vong. Ngươi không thể nào hiểu được câu nói này!
Ầm!
Nhục thân Thiên Công lại nện một quyền khác xuống, đánh lên người hắn, khiến hắn bay ra khỏi Nguyên Giới.
Tổ Thần Vương ngẩng đầu lên, nhìn ra phía bên ngoài bầu trời, nhục thân Thiên Công vươn một bàn tay nhấc hắn lên. Tổ Thân Vương từ từ bay lên, bay càng lúc càng cao, cuối cùng cũng nhìn thấy Thiên Công.
Nơi đó là Huyền Đô, là nơi mà nhục thân Thiên Công đang ở.
Nhục thân Thiên Công không hề thật sự giáng xuống Nguyên Giới, bởi lẽ thân thể này quá khổng lồ, với nó mà nói, Nguyên Giới quá bé nhỏ, hoàn toàn không thể giáng xuống được.
Tổ Thần Vương chỉ có thể khống chế nửa trên của nhục thân Thiên Công xâm nhập từ bên ngoài bầu trời tới không trung Nguyên Giới, chiến đấu với Thiên Công. Mà bây giờ, bọn họ lại quay về Huyền Đô.
Thiên Công bay lơ lửng trên bầu trời Huyền Đô, lấy tay lau vết máu ở khóe miệng, nặng nề thở hổn hển vài tiếng, sau đó cười nói:
- Nhi tử của ta, trước đây ta cũng không hiểu được điều này, mãi cho đến bây giờ, cuối cùng ta cũng đã hiểu ra. Hắn vươn bàn tay ra, hệt như đang vuốt ve cả tỉnh không vũ trụ, ý chí dạt dào, nói:
- Ngươi xem, từ Huyền Đô của chúng ta, ngươi có thể thấy rõ mồn một tất cả chư thiên vạn giới, chúng sinh với muôn màu muôn vẻ. Trong nhân thế vui buồn ly hợp yêu hận tình thù, tất cả đều lọt vào đáy mắt. Nhân gian này là gì?
Tổ Thần Vương nhấc đạo binh Thiên Cương lên, bốn mươi chín món chí bảo Thiên Đạo khác đồng loạt bay tới, hợp lại thành một cây trường thường. Hắn đằng đẳng sát khí bước về phía Thiên Công, cười lạnh rồi nói:
- Phụ phần còn định thuyết giảng thứ kỳ lạ gì nữa đây?
Thiên Công đứng trong Huyền Đô nhìn xuống chư thiên vạn giới, trong lòng tràn ngập niềm vui sướng, cười nói:
- Nhân gian này chính là Thiên Hải! Tổ Thần Vương hơi sững sờ, sau đó cười ha hả:
- Phụ thần, quả nhiên đầu óc của ngươi đã bị phàm nhân nhuốm bẩn, bắt đầu nói năng tâm bậy tầm bại Thiên Hải là thánh địa của Tổ Đình, xưa nay đâu phải nhân gian! Từ khi vũ trụ hình thành, Thiên Hải được sinh ra, Thiên Hà bắt nguồn từ Thiên Hải, Huyền Đô ra đời! Ngươi đã hồ đồ đến mức này rồi sao!
Thiên Công lắc đầu, cười nói:
- Nhi tử của ta, ngươi vẫn chưa thể hiểu được ý trời là gì. Năm đó ta cũng không hiểu, mãi cho đến khi Mục Thiên Tôn ném ta vào Cửu Ngục Đài. Ta đứng trong trung tâm Cửu Ngục Đài ngẩng đầu nhìn lên, khoảnh khắc ấy, ta mới hiểu ra thế nào là Thiên Đạo, thế nào là ý trời.