Chương 2517: Danh sĩ vừa chính vừa tà (2)
Chương 2517: Danh sĩ vừa chính vừa tà (2)Chương 2517: Danh sĩ vừa chính vừa tà (2)
Phải biết rằng, phân thân của Nhị công tử chết trong trận chiến tại Chung Cực Hư Không, hơn nữa còn là bị Vân Thiên Tôn giết, thậm chí đến cả Hạo Thiên Đế cũng bởi vậy mà bị trọng thương.
Con đường mà Đế Hậu nương nương lựa chọn cũng là con đường Quy Khư thành đạo giống như Nhị công tử. Ở trong Chung Cực Hư Không, nàng bị bó tay bó chân, phải cẩn thận từng li từng tí, bởi vì không ngừng có gió lạnh thổi tới đối kháng với gió nóng của nàng, làm suy yếu thực lực của nàng.
Hai người đối chiến với một mình Thương Quân, nhưng lại trông có vẻ vô cùng khó khăn.
Cộng thêm việc Hư Sinh Hoa phá giải quan tài táng đạo quá lưu loát, hơn nữa còn nhanh chóng tới mức khiến Thái Sơ phán đoán sai về thực lực của Hư Sinh Hoa, lo lắng Hư Sinh Hoa sẽ đánh đến Chung Cực Hư Không, vì vậy mới không tiếp tục chiến đấu nữa mà lui về.
- Vậy rốt cuộc hắn là ai? Vì sao hắn có thể dễ dàng phá giải quan tài táng đạo do Tam công tử Lăng Tiêu truyền thụ?
Thái Sơ nhíu mày.
Đế Hậu nương nương nói:
- Hắn là Thượng Thương Hư Sinh Hoa Hư công tử. Năm đó, bản cung còn muốn mời hắn tới làm khách, nuôi hắn làm trai lơ. Thế nhưng tài hoa khí độ của hắn tuyệt đỉnh đương thời, bất tri bất giác khiến ta bội phục, bởi vậy mới coi hắn là "đạo hữu".
Thái Sơ nhướn mày, cười chế nhạo:
- Năm đó ngươi mê muội tiểu bạch kiểm như Ngự Thiên Tôn, mà nay lại mê muội Hư Sinh Hoa, hóa ra Tử Đồng ngươi lại thích loại nam nhân như vậy.
Đế Hậu nương nương thản nhiên nói:
- Mỗi quan hệ giữa ta với Ngự Thiên Tôn vô cùng trong sáng, mà với Hư công tử cũng trong sạch như ngọc, cần gì phải giấu diếm ngươi. Từ lúc ngươi tư thông với tiện nhân kia, bản cung đã nuôi vô số trai lơ để báo thù ngươi, cho nên chuyện này cũng chẳng có gì cần phải úp úp mở mở. Hai người bọn họ đều là quân tử khiêm nhường, trong lòng ta cũng chỉ có kính trọng và khâm phục.
Thái Sơ sa sầm mặt mày, cười ha hả rồi nói:
- Ngươi đã quên chuyện Lam Ngự Điền ám toán ngươi rồi sao?
- Lam Ngự Điền là Lam Ngự Điền, không phải Ngự Thiên Tôn.
Đế Hậu nương nương cười lạnh, nói:
- Thái Sơ, trong lòng ta, ngươi vĩnh viên không thể sánh bằng Ngự Thiên Tôn lòng dạ bao la, cũng vĩnh viễn không thể sánh bằng Hư công tử khiêm nhường như ngọc!
Thái Sơ nổi giận, quay người rời đi:
- Dâm phụ!
Đế Hậu nương nương đưa mắt nhìn hắn đi xa, cười nói:
- Với thực lực của Hư công tử thì chắc chắn không thể phá giải quan tài táng đạo, vậy thì chiếc quan tài táng đạo kia nhất định có vấn đề! Chắc hẳn là Tinh Ngạn Thiên Tôn đã động tay động chân vào bên trong đó!
Thái Sơ giận dữ rời đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất.
Đế Hậu nương nương thả chậm bước chân. Không lâu sau, nàng nhìn thấy Hư Sinh Hoa khiêng theo quan tài của Tân Mục bước tới. Hư Sinh Hoa dừng lại, thi lễ với Đế Hậu, nói:
- Nương nương, lâu rôi không gặp.
Đế Hậu nương nương đáp lễ, ánh mắt dừng lại ở cái bóng phía sau người hắn, thờ ơnói:
- Thương Quân, ở trong Chung Cực Hư Không, ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ở bên ngoài, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta. Không cần phải thăm dò nữa, bản cung tới gặp Hư công tử không hề có ác ý gì.
Cái bóng của Hư Sinh Hoa không nhúc nhích.
Hư Sinh Hoa nói:
- Nương nương đã từng gặp ta rồi.
Đế Hậu nương nương nhìn gương mặt của hẳn, thở dài một hơi, thấp giọng nói:
- Mặc dù nam tử kiệt xuất trên thế gian này có nhiều, thế nhưng ít ai được như Hư công tử. Đáng tiếc, ngươi và ta là kẻ địch của nhau. Nếu như có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, vậy thì được nâng chén nói cười với Hư công tử lại là một chuyện tốt đẹp biết bao.
Hư Sinh Hoa nói:
- Nếu như nương nương từ bỏ Thiên Đình đầu quân cho Diên Khang, vậy thì có thể biến chiến tranh thành tơ lụa.
Đế Hậu nương nương lắc đầu nói:
- Không thể được. Mối quan hệ giữa bản cung và Thiên Đình là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, sao có thể vì một hồng nhan chỉ kỷ mà vứt bỏ Thiên Đình?
Trong quan tài, Tân Mục không nhịn được, bèn nói:
- Nếu như nương nương bằng lòng từ bỏ Thiên Đình, ta có thể làm mai, gả Hư huynh cho ngươi. Nếu như nương nương không ngại, ta cảm thấy ta cũng có thể... - Nam nhân thối, im miệng!
Đế Hậu nương nương giận tím mặt.
Hư Sinh Hoa bình tĩnh đóng kín nắp quan tài lại, giọng nói của Tân Mục lập tức im bặt.
- Nương nương, ngươi và ta đều có con đường riêng, ngã rẽ khác nhau.
Hư Sinh Hoa cúi gập người, nói:
- Hôm nay nói lời từ biệt với nương nương, ngày sau gặp lại trên chiến trường, hy vọng nương nương sẽ không nương tay.
Đế Hậu nương nương đáp lễ, rơi lệ, che mặt rời đi:
- Ta cũng hy vọng Hư công tử sẽ không nương tay. Ta chỉ hận không thể quen biết Hư công tử sớm hơn. Nếu như có thể gặp mặt sớm hơn trên dưới trăm năm, hoặc là công tử sinh ra sớm hơn trăm vạn năm, vậy thì có lẽ ta và công tử đã có một kết cục khác... Hư Sinh Hoa đưa mắt tiễn nàng đi xa, sau đó khiêng quan tài tiếp tục lên đường.
Tân Mục gõ vào vách quan tài, Hư Sinh Hoa bèn hé ra một khe hở. Giọng nói của Tần Mục lập tức vang lên từ trong quan tài: