Chương 2539: Những người tới Nguyên Giới lúc này đều là nghĩa sĩ (3)
Chương 2539: Những người tới Nguyên Giới lúc này đều là nghĩa sĩ (3)Chương 2539: Những người tới Nguyên Giới lúc này đều là nghĩa sĩ (3)
Cây thế giới của Tần Mục gắng gượng chống đỡ Đạo Cảnh ba mươi ba trọng thiên của hắn, Thiên Đình và chư thiên vạn giới khác vẫn đang bay lơ lửng, chưa hề tan biến.
Cây thế giới vẫn là mấu chốt của trận chiến giữa Hạo Thiên Đế và Tân Mục, nếu không chặt đổ cây thế giới, vậy thì sẽ không thể đánh bại Tân Mục!
Thế nhưng cùng với việc đạo thương của Tân Mục bộc phát, cây thế giới còn cần phải chống đỡ chư thiên vạn giới và ba mươi ba trọng thiên, áp lực phải gánh chịu sẽ càng lúc càng lớn, điều đó giúp cho Hạo Thiên Đế nhìn thấy được hy vọng!
Nếu như Tần Mục đang ở trong thời kỳ đỉnh cao, mà Hạo Thiên Đế cũng ở trong thời kỳ đỉnh cao, vậy thì chắc chăn Hạo Thiên Đế sẽ không thể đánh nổi mười chiêu dưới tay Tân Mục. Thế nhưng hiện giờ, Tân Mục bị Tam công tử đánh trọng thương, thực lực chỉ còn khoảng hai phần, mà Hạo. Thiên Đế cũng không còn trong thời kỳ hưng thịnh, cho nên trong thời gian ngắn hai người khó mà phân định thắng bại.
Thời điểm Tần Mục chuyển dời lĩnh vực Thần Tàng của mình, đại quân Vô Ưu Hương lập tức rơi vào trùng trùng bao vậy. Không có lĩnh vực Thần Tàng và cây thế giới của Tân Mục, đại quân Vô Ưu Hương hệt như những chiếc lá lẻ loi mắc kẹt giữa đại dương bao la, chỉ có thể tập hợp thành một nhóm, ứng phó với kẻ địch tấn công tới từ bốn phương tám hướng, chẳng mấy chốc đã tử thương nghiêm trọng.
Mà đội quân của Diên Khang, trưởng thôn, đồ tể, người điếc, ngoài ra còn có Sơ Tổ và Tư bà bà đều chưa đánh tới trước địa doanh Tổ Đình. Vũ Lâm Quân của Ngụy Tùy Phong và đại quân của Bắc Đế Huyền Vũ đều bị Thủy Sư Thiên Hà kéo chân, đại quân của Tây Đế Bạch Hổ và Long Kỳ Lân cũng vừa mới đến hậu phương của đại doanh Thiên Đình, đang nghênh chiến Thần Sư mạnh nhất trong tam sư Thiên Đình, rơi vào vòng xoáy chiến đấu ác liệt!
Bên trong U Đô, U Thiên Tôn và Tần Phượng Thanh đều đang làm nhiệm vụ của mình, giết chết nhị vệ Long Vũ, cũng không thể rảnh tay tương trợ.
Tướng sĩ phía bên tiều phu Văn Thiên Các ngày một ít đi, cho dù là Thánh Nhân tiều phu thì lúc này đây cũng phải đích thân xách rìu ra trận. Trận chiến này, trên cơ bản đã không tướng sĩ nào cần đến sự chỉ huy của hắn nữa, bởi vì đa số bọn họ đều đã ngã xuống!
Lúc này đây, cho dù hẳn có là Thánh Nhân đi chăng nữa thì cũng phải tự mình ra trận, tự mình giết địch!
Kẻ địch bốn phía vọt tới hệt như thủy triều, khiến người ta nhìn mà thấy tuyệt vọng, thế nhưng đôi mắt của tiều phu và mọi người vẫn sáng rực, bởi lẽ thứ mà bọn họ nhìn thấy chính là hy vọng!
Thời gian kéo dài càng lâu, hy vọng chiến thắng của trận chiến này sẽ càng lớn!
Tiều phu nhìn quanh, Đế Dịch Nguyệt với nơi cánh tay trái đứt lìa không ngừng chảy máu, xem ra thế hệ Khai Hoàng này cũng đã đến lúc dầu cạn đèn tắt; Yên Vân Hề với mái tóc đen tung bay, không biết dây cột tóc bị đứt từ lúc nào, để lộ ra dung mạo của nữ nhỉ; lão nông Trạc Trà dựa sát vào phía sau lưng nàng, rõ ràng là đã nhận ra tình nhân mà mình thầm mến bấy lâu.
Đế Khuyết Thân Đao của Điền Thục đã gãy một nửa, trong tay còn cầm một bình rượu vỡ, tính dốc nốt giọt rượu cuối cùng ra, thế nhưng rượu đã hết từ lâu. Phong Đô của Diêm Vương bị công phá, thần thành cuối cùng cũng đã sụp đổ, số lượng Quỷ Thần ngã xuống nhiều không đếm xuể.
Thanh Hoang lão nhân ngã trên mặt đất, không rõ sống chết; Đế Thích Thiên bị một món thần binh cắm vào lồng ngực, không dám rút ra.
Vô Ưu Hương, đã không thể kiên trì được thêm nữa.
Đột nhiên, đại quân tả Thần Sách vọt tới.
Thời điểm đại quân này hung mãnh đánh đến, suy nghĩ cuối cùng trong đầu các tướng sĩ Vô Ưu Hương cũng bị cắt đứt.
Các tướng sĩ của Vô Ưu Hương phấn chấn tinh thần, siết chặt thân binh trong tay, không biết ai trong đại quân khảng khái cất tiếng hát ca.
- Nhìn ngắm Bình Thiên Chí của ta! Trèo lên Tê Thiên Điện của ta! Nhấc cao Thanh Minh Quan của ta! Leo lên Huyền Thai Sơn của ta.
Yên Vân Hề khẽ hát theo:
- Tưởng tượng sinh vạn vật, thái bình cảnh yên vui, trèo cao ngắm Bỉ Ngạn, tạo vật diễn tỉnh không. Vào trong Vô Ưu Hương của ta, gạt bỏ mọi phiền não.
Thiên Sư võ đấu Trạc Trà cũng dõng dạc, giọng điệu da diết, xuyên thấu lòng người:
- Một khi tỉnh giấc mộng, trở về lại cố hương! Dắt ta đi qua trời đất hung hiểm! Ta chiến đấu với kẻ địch gian ác! Mai táng linh hồn anh dũng của ta! Chôn vùi xương cốt chính nghĩa của ta!
Các tướng sĩ tàn tật của Vô Ưu Hương cũng cười lớn:
- Gió sương ta không sợ! Đao kiếm đả thương ta không hãi! Mặc cho thịt nát xương tan! Mặc cho hồn siêu phách tán!
- Những người tới Nguyên Giới lần này đều là nghĩa sĩ! Khắp nơi trên thế gian đều là quê hương!
Tiều phu Văn Thiên Các nở nụ cười:
- Đời này của ta có ba đồ đệ, đại đồ đệ thích lang bạt bốn phương, nhị đồ đệ là Mục Thiên Tôn, chỉ có mỗi tam đồ đệ là còn tiếp tục kế thừa y bát của ta, trở thành Thánh Nhân chân chính, cũng là Thánh Nhân đầu tiên trên thế gian này. Cuộc đời này của ta đã trọn vẹn, không còn gì phải nuối tiếc.
Những người trong tương lai, có lẽ sẽ rất hạnh phúc.