Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 2494 - Chương 2543: Ly Ái Vô Hận

Chương 2543: Ly ái vô hận Chương 2543: Ly ái vô hậnChương 2543: Ly ái vô hận

Tiếng hoan hô rung trời vang lên, đó là tiếng hò hét vui mừng của tướng sĩ đang dấn thân trong trận chiến đẫm máu của Diên Khang!

Trong tiếng hoan hô, sĩ khí của đại quân các bộ Thiên Đình đồng loạt giảm sút, khí tức tuyệt vọng bủa vây bốn phía!

- Bệ hạ, rút quân đi!

Đế Hậu nương nương với mái tóc rối bời, khóe miệng chảy máu, dốc sức thoát khỏi sự kìm kẹp của Hư Sinh Hoa và Lam Ngự Điền, xông vào đại doanh Thiên Đình. Nàng thất thanh nói:

- Nếu còn không rút quân thì sẽ không kịp nữa đâu!

Hạo Thiên Đế phất áo choàng, huyết chiến với Tân Mục. Hắn đã đánh đến đỏ cả mắt, cho rằng bản thân chỉ cần một đòn cuối cùng nữa thôi là có thể khiến Tân Mục ngã xuống, thế nhưng Tân Mục vẫn sống chết không chịu ngã!

- Bệ hạ mau đi thôi!

Đại quân Thiên Đình phía sau vọt tới như thủy triều, nhấn chìm Hạo Thiên Đế và Tân Mục. Một lão đại thần khóc lớn:

- Nếu còn không đi sẽ không đi được nữa đâu! Tất cả tướng sĩ đều sẽ chết ở nơi này!

Bên trong loạn quân, Hạo Thiên Đế nghiến răng nghiến lợi, vẫn điên cuồng tấn công về phía Tần Mục. Hắn lớn tiếng nói:

- Chỉ cần một chốc nữa thôi, một chốc nữa là có thể khiến thương thế của hắn bạo phát, không còn chút sức mạnh nào! Trầm có thể thay đổi được ván cờ này!

Ầm!

Thân thông của Hạo Thiên Đế và Tân Mục va chạm kịch liệt tới mức trước nay chưa từng có. Hắn hộc máu, bay ngược ra sau, ngã vào trong loạn quân.

Ngay lập tức, các đại thần như thượng phụ, thiếu phụ, hữu thượng vệ và hữu thiếu vệ lập tức bay tới đỡ lấy, dìu theo Hạo Thiên Đế đã bị trọng thương lao vào đoàn quân rồi nhanh chóng rời đi.

Hạo Thiên Đế liên tục hộc máu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tân Mục cách càng ngày càng xa như thể muốn nhìn thấy cảnh tượng Tần Mục ngã xuống.

Thế nhưng Tần Mục vẫn đứng ở nơi đó, không hề nhúc nhích.

- Mục Thiên Tôn, Mục lão cẩu, ngươi ngã xuống maul

Hạo Thiên Đế lại hộc máu tươi, trong giọng nói mang theo vẻ tuyệt vọng như thể tiếng hú dài của một con sói già bị thương.

Đợi đến khi tầm mắt của hắn rời khỏi người Tân Mục, bị loạn quân cản trợ, lúc này rốt cuộc Tân Mục cũng ngã xuống, thương thế hoàn toàn bộc phát.

Thế nhưng, Hạo Thiên Đế không hề nhìn thấy cảnh tượng này.

Đám đại thần gồm thượng phụ và thiếu phụ kéo theo Hạo Thiên Đế rời đi. Hạo Thiên Đế thất hồn lạc phách, nhìn thấy khắp nơi đâu đâu cũng là đại quân Thiên Đình bại trận. Quân đội của Thiên Đình hệt như làn sóng thủy triều, số lượng vô cùng nhiều, nếu như lúc này đây có thể chính đốn binh lực, chiến đấu một trận với Diên Khang thì chưa biết hươu chết sẽ vào tay ai.

Thế nhưng bởi vì Huyền Đô thất thủ, Thiên Đình đã mất lòng quân, tướng sĩ đầu như chó mất nhà, chỉ quan tâm đến tính mạng của mình.

Hạo Thiên Đế cảm thấy bi thương, lúc này đây Thiên Đình vẫn còn một nhóm quân đội tới các chư thiên khác, tiến hành huyết tế, chỉ cân kéo dài thời gian thêm vài ngày thì Thiên Đình có thể mời người thành đạo của Di La Cung giáng xuống nơi đây.

Lúc đó chính là thời điểm Thiên Đình chuyển bại thành thắng!

Tân Mục bị thương nặng, chỉ dựa vào đám cao thủ cấp Thiên Tôn kia của Diên Khang thì làm sao có thể ngăn cản được người thành đạo của Di La Cung đây?

Đáng tiếc tướng sĩ Thần Ma của Thiên Đình đã không còn dũng khí và sức lực để tiếp tục chiến đấu!

- Lần bại trận này không phải lỗi của †a, mà lo do tướng sĩ liên lụy đến ta!

Hạo Thiên Đế vung ta đẩy đám đại thần thượng phụ và thiếu phụ ra, liên tiếp giết chết mấy chục tướng sĩ, sau đó sa sầm nói:

- Không được chạy trốn! Tiếp tục chiến đấu!

Nếu như lần này tướng sĩ Thiên Đình vứt bỏ đại doanh rồi chạy trốn, vậy thì bọn họ cũng sẽ vứt bỏ toàn bộ quân nhu được đưa tới từ Tổ Đình. Vứt bỏ thần binh bình thường thì cũng thôi đi, mấu chốt là bọn họ còn vứt bỏ số bảo vật như thánh địa hay bảo sơn được đưa tới từ Tổ Đình, bởi lẽ chúng quá nặng. Nếu như vứt bỏ ở nơi đó, vô hình trung sẽ lại giúp nâng cao thực lực của Diên Khang!

Đến lúc đó, việc thay đổi cục diện sẽ hoàn toàn là vô vọng!

Hạo Thiên Đế giết đến đỏ mắt, thế nhưng tướng sĩ đang chạy trốn khắp nơi chỉ dứt khoát né tránh hắn thật xa, tiếp tục đào vong.

Hạo Thiên Đế lửa giận công tâm, lại hộc thêm mấy ngụm máu tươi. Hắn khàn giọng nói:

- Đừng chạy trốn! Chúng ta còn chưa thua trận này!

- Bệ hạt Đám người thượng phụ thiếu phụ lại tiến lên, đỡ hắn rời đi, khóc lớn rồi nói:

- U Đô và Huyền Đô đều đã rơi vào tay địch, ngay cả tính mạng của tướng sĩ chúng ta cũng không thể giữ nổi, đã thua rồi! Tướng sĩ của chúng ta không giữ nổi tính mạng nữa rồi...

- Bệ hạ, quay về Tổ Đình, chúng ta còn có thể đông sơn tái khởi! Tổ Đình giàu có hơn Nguyên Giới nhiều, không thể để tướng sĩ của chúng ta đều mất mạng ở đây được!

Hạo Thiên Đế uể oải, sức lực toàn thân như đột ngột biến mất, mặc cho mấy vị đại thần đỡ lấy, lảo đảo rời khỏi đại doanh Thiên Đình cùng với đại quân.
Bình Luận (0)
Comment