Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 2503 - Chương 2552: Phụ Tử Thiên Công

Chương 2552: Phụ tử Thiên Công Chương 2552: Phụ tử Thiên CôngChương 2552: Phụ tử Thiên Công

Tân Mục thu mộng cảnh, khí tức bình ổn lại, nhìn ngắm bầu trời đêm phía bên ngoài qua một khung cửa sổ.

Trên nền trời đêm, bên trong Đại La Thiên Nhất Khí bắn ra một luồng sát ý đỉnh điểm, đao quang lóe sáng, bổ đôi Tiên Thiên Nhất Khí.

Bên ngoài căn phòng, đồ tể nằm trên mặt đất, dõi mắt ngắm nhìn vệt đao quang kia, cũng không khỏi nở một nụ cười.

Với con mắt của một đại tông sư Đao Đạo như hắn, nhát đao này ẩn chứa rất ít Đao Đạo, thế nhưng Sát Đạo và Đao Đạo lại thông suốt với nhau, khiến hắn sinh ra một loại cảm xúc ngộ đạo thêm một lần nữa, suy luận ra một điều mới.

Đao quang lóe sáng trông vô cùng mê đắm lòng người. Đao quang hóa thành huyết quang, nhuộm đỏ cả Đại La Thiên Nhất Khí.

Sát Đạo, tức sát là đại đạo của trời đất. Giờ phút này, đạo tâm của Thương Quân đã viên mãn, đại đạo của hắn đã đủ để giết chết đại đạo Tiên Thiên Nhất Khí!

Bên trong Đại La Thiên Nhất Khí, đạo thụ nứt đôi, đạo hoa phân tách, Đại La Thiên rơi xuống.

Tần Mục nhắm mắt lại, không nhìn cảnh tượng cuối cùng kia, chỉ thấp giọng nói:

- Nhị ca, xin hãy tha thứ cho tiểu đệ thân thể không tiện, không thể đích thân đến đưa tiễn.

Đại La Thiên vỡ vụn rơi xuống từ trên không trung, sao trời dày đặc hệt như mưa rơi đây trên mặt đất Nguyên Giới. Trên đường rơi xuống, Đại La Thiên không ngừng tan rã, Tiên Thiên Nhất Khí nuôi dưỡng vùng đất bị tàn phá này. Thương Quân ngẩng đầu lên, xung quanh là tinh quang lấp lánh. Mảnh vỡ Đại La Thiên rơi xuống hóa thành năng lượng tỉnh thuần, khiến mảnh đất trải qua chiến tranh này không còn cảnh tượng thương hải tang điền như trước đây, mà nay cây cối sinh trưởng, sức sống dồi dào, đất đai cũng trở nên màu mỡ.

Nơi đây không phải là kỷ nguyên thứ mười sáu của hắn, mà là kỷ nguyên thứ mười bảy. Nơi đây không có cố nhân của hắn, thế nhưng vẫn có những người bình thường mà hắn muốn bảo vệ.

Hắn lẳng lặng rời đi, bước vào bóng đêm.

Là một sát thủ với đôi bàn tay nhuốm đầy máu tươi, mặc dù hắn đã cảm ngộ được sát ý đỉnh điểm một lần nữa, đã thành đạo một lần nữa, thế nhưng hắn lại không muốn lạc ấn Sát Đạo của mình vào Chung Cực Hư Không. Hắn không muốn đi dưới ánh mặt trời, không muốn bị người ta chú ý đến.

Bên trong thân thành trên không trung của đại doanh Thiên Đình, trong căn phòng mà Tân Mục đang dưỡng thương, ánh đèn đột nhiên lập lòe lay động. Tân Mục mở mắt, nhìn bóng đen dưới ánh đèn, một lúc sau mới nở nụ cười:

- Nhị ca đi rồi sao?

Thương Quân bước ra khỏi cái bóng dưới ánh đèn, lằng lặng gật đầu.

Tân Mục thở phào một hơi, cảm khái:

- Năm đó, bốn người là ta, Thái Đế, Thái Sơ và La Tiêu kết bái huynh đệ, không mong sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày. Sau khi tam ca La Tiêu chết, ta cũng sợ hắn cô đơn, cho nên lúc nào cũng mong mỏi đưa tiễn hai vị ca ca đi gặp hắn, mà nay cuối cùng đã được như ý nguyện. Đại ca nhị ca, lên đường bình an. Hắn đưa mắt nhìn gương mặt của Thương Quân, sau đó mỉm cười nói:

- Thương Quân, ngươi không cần phải trốn trong bóng tối nữa, ngươi có thể bước ra ngoài ánh sáng được rồi.

Trong đôi mắt của Thương Quân lóe lên một vệt đao quang sắc bén. Hắn trầm giọng nói:

- Trước đó ngươi vẫn luôn bảo ta ở trong cái bóng của ngươi là bởi vì ngươi lo lắng sát ý của ta quá nặng, sợ ta sẽ mất khống chế, chỉ có trốn trong cái bóng của ngươi mới khiến ngươi cảm thấy yên tâm. Vậy thì vì sao hiện giờ ngươi lại thả ta ra ngoài? Ta đã thành đạo hai lần, đạo tâm vững chắc, ngươi không sợ sát tâm của ta sẽ gây họa cho thế gian này hay sao? Ngươi cũng biết, có những lúc ta sẽ không khống chế được sát ý của bản thân!

Tân Mục nhìn hắn bằng ánh mắt ấm áp, cười nói: - Trước đó đạo tâm của ngươi có khuyết điểm, khó lòng áp chế được sát ý, khả năng tự chủ cũng rất kém, cho nên ta mới phải dẫn theo ngươi. Hiện giờ, đạo tâm của ngươi đã viên mãn, không còn là Thương Quân của trước đây, cho nên ta sẽ thả ngươi đi, mặc cho ngươi tự do.

Thương Quân im lặng, lại định lui về trong cái bóng dưới ánh đèn.

Tân Mục chợt nói:

- Ngươi đừng bước vào bóng tối nữa, cứ việc quang minh chính đại bước ra từ cửa lớn. Ngươi không nợ vũ trụ này bất cứ thứ gì, trái lại là vũ trụ này nợ ngươi một ân tình.

Thương Quân sững sờ, hiện thân từ bóng tối dưới ngọn đèn, đi đến cửa chính, bước chân hơi do dự.

Thế nhưng hắn vẫn bước ra ngoài. Bên ngoài cánh cửa, từng tia nắng chiếu xuống, nhưng lại không hề chói mắt, song hẳn vẫn giơ tay lên che mắt, mãi một lúc sau mới buông tay xuống.

- Thương Quân, ta vẫn luôn coi ngươi là bằng hữu.

Giọng nói vang lên từ phía sau của Tân Mục khiến cơ thể hắn khẽ run lên. Bằng hữu ư?

Trước giờ hắn chưa từng có.

Suốt cả kỷ nguyên thứ mười sáu, hắn chẳng có lấy một người bằng hữu. Hắn rất ít khi giao tiếp với người khác, hơn nữa cũng tạo thành quá nhiều sát nghiệt. Vả lại, sự hủy diệt của kỷ nguyên thứ mười sáu có mối quan hệ mật thiết với hắn, cho nên hắn cảm thấy bản thân mình không xứng đáng có bằng hữu.
Bình Luận (0)
Comment